LTS: Không có bí kíp võ công nhưng với võ lâm đồng đạo thì lão võ sư Nguyễn Văn Thơ, người sáng lập môn phái Thiếu Lâm Sơn Đông đã để lại cho hậu thế cả một gia tài võ thuật đồ sộ.
Bất cứ ai học võ cũng đều nương vào “gia tài” này, đó là triết lý “chiêu thức lợi hại nhất là chiêu thức đơn giản nhất”.
Cũng từ triết lý này, lão võ sư đã cho ra đời tuyệt kỹ “so đũa” lừng danh thiên hạ.
>> Xem thêm thông tin về Bí kíp võ công của các cao thủ võ Việt
Anh hùng xuất thiếu niên
Võ sư Nguyễn Văn Thơ sinh năm 1915, ở xã Duy Nhất, huyện Vũ Thư, tỉnh Thái Bình. Ông là người sáng lập môn phái Sơn Đông và là cha đẻ của tuyệt kỹ võ thuật “so đũa” lừng danh.
Khác với nhiều võ sư tài danh khác, gia đình võ sư Thơ không ai theo nghiệp võ. Ông đến với võ thuật như một cái duyên.
Nhà cách chùa Keo có một con sông nên thường ngày, cậu bé Thơ cùng đám bạn hay đến sân chùa chơi. Thấy cậu bé hiền lành, hoạt bát nên trụ trì chùa là sư cụ Thích Đàm Giám đem lòng quý mến.
Theo lời kể của võ sư Thơ cho người đệ tử cưng, võ sư Phạm Xuân Tùng, Chưởng võ phái Sơn Đông Lạc Hồng, thì ngày ấy, không ai biết sư cụ Thích Đàm Giám là người có võ công thâm hậu.
Bởi thế, một buổi, được sư cụ vời lại và nói “ta thấy con là đứa hiền lành, có nghĩa khí nên muốn dạy võ cho” cậu bé Thơ đã rất ngạc nhiên. Tuổi thơ hiếu động, thấy được học võ thì cậu bé tuổi lên 6 ấy vô cùng thích thú.
Vậy là cứ sáng sớm, khi làng quê còn chưa tỉnh giấc, theo lời dặn của sư cụ, cậu bé Thơ lặng lẽ đến chùa. Suốt 6-7 năm khổ luyện nhưng sư cụ Thích Đàm Giám chỉ truyền cho ông 3 bài quyền và 1 bài binh khí.
“Quý hồ tinh bất quý hồ đa”, sư cụ Thích Đàm Giám đã nhiều lần nói với cậu bé Thơ như vậy. Và, sau này, triết lý “quý hồ tinh” ấy cũng theo suốt cuộc đời võ thuật của võ sư tài danh lừng lẫy này.
Năm 13 tuổi, một biến cố đã đẩy cậu bé Nguyễn Văn Thơ khỏi quê lúa Thái Bình. Năm ấy, nạn cường hào ác bá nổi lên khắp nơi.
Một lần không chịu nổi sự tàn bạo của một hương lý và đám lính lệ, cậu bé Thơ đã “xuất chưởng” đánh bị thương đám nha lại đáng ghét ấy.
Đương nhiên, sự phản kháng trên đã biến cậu bé Thơ thành tội đồ bị quan phủ truy lùng. Để thoát thân, cậu bé Thơ một mình lang thang lên Hà Nội.
Đệ tử cưng của ông chủ gánh thuốc dạo
Làm thuê làm mướn ở khắp các ngóc ngách của thủ đô kiếm cơm qua ngày, một buổi, duyên số đã đưa cậu gặp một gánh bán thuốc dạo của người Sơn Đông, Trung Quốc.
Thấy người của gánh thuốc biểu diễn nội công, cậu bé Thơ thích lắm. Sau mấy ngày đi theo, Thơ đã liều mình gặp ông chủ của gánh thuốc xin theo. Thấy cậu nhanh nhẹn, hoàn cảnh tội nghiệp, ông chủ của gánh thuốc ấy đã gật đầu thu nạp.
Một buổi, khi mọi người đang biểu diễn võ thuật để bán thuốc ở Công viên Thống nhất thì có người đến gây sự. Chẳng nói chẳng rằng người này hất đổ luôn gánh hàng rồi buông lời khiêu khích.
Biết gặp kẻ càn quấy, ông chủ gánh thuốc đã ra hiệu cho mọi người dọn đồ để đi chỗ khác. Tuy nhiên, sự nhún nhường, nín nhịn ấy đã chẳng giải quyết được gì. Sau những lời thách thức, miệt thị, gã côn đồ kia đã lao vào đánh người.
Người bị gã tấn công chính là Thơ, cậu bé nhỏ nhất đoàn. Lia cánh tay lực lưỡng, gã tát cậu bé Thơ thẳng mặt. Dính cú đánh đau nhưng thấy trưởng đoàn đã cố nhẫn nhịn nên Thơ chẳng nói gì, cúi xuống lúi húi thu dọn đồ đạc.
Thấy cậu bé không phản ứng gì, càng thêm tức tối, gã côn đồ kia sấn tới hất đổ đám đồ mà cậu vừa nhặt lên rồi túm tóc đánh tiếp.
Đến nước ấy thì ông chủ gánh thuốc chạy đến bảo: “Anh có việc gì thì cứ nói thẳng ra, sao lại đánh thằng bé như vậy!”.
“Có giỏi thì đánh nhau, ông thích đánh nhau!”, gã côn đồ hùng hổ. “Chúng tôi chỉ đi bán thuốc kiếm sống, chúng tôi không thích đánh nhau”, ông chủ gánh thuốc đáp.
“Dân Sơn Đông mãi võ chỉ bịp bợm!”, gã du côn lớn tiếng chửi bới.
Lúc này, không thể kìm chế, cậu bé Thơ đã ra tay. Bằng thế võ học được trước đó từ sư cụ Thích Đàm Giám, cậu đưa chân cài rồi bất ngờ dùng hai tay đẩy mạnh khiến gã thanh niên ngã ngửa ra phía sau.
Bị phản kháng bất ngờ, gã du côn kia tức tối chồm dậy rồi nhằm mặt cậu bé đánh liền hai nhát. Tuy nhiên, lẹ như sóc, cậu bé Thơ nhảy lùi ra tránh đòn.
Thấy gã thanh niên lực lưỡng hùng hổ xông vào đánh người làm của mình, khi đó ông chủ gánh thuốc mới xuất chiêu ngăn cản.
Tay túm cổ áo và cũng bằng một động tác cài chân, người đàn ông thân thể còm cõi ấy đã khiến gã thanh niên gã chúi mặt. Sau cú đánh ấy biết gặp phải đối thủ khó nhằn gã du côn cúi mặt lủi mất.
Khi mọi người giải tán, gọi cậu bé Thơ ra một góc, ông chủ gánh thuốc đã bảo “tối anh đến gặp tôi”.
Nghe ông chủ gánh thuốc nói vậy, cậu bé Thơ hoảng lắm. Cậu sợ mình bị quở trách và trong đầu, cậu đã có ý định trốn đi.
Tuy nhiên, khi chưa biết đi đâu thì đêm ấy, cậu bé Thơ vẫn đến phòng riêng gặp ông chủ gánh thuốc. Tới nơi, cậu mếu máo và nói luôn ý định sẽ “tự xử” bằng cách rời đi của mình.
“Ta nói anh đến phòng gặp tôi có chuyện chứ tôi có đuổi anh đâu mà anh định đi!”, ông chủ gánh thuốc trấn an.
Nghe được câu nói ấy, đang mếu máo, Thơ đã bật khóc thành tiếng. Thấy cậu bé nức nở, ông chủ gánh thuốc mới động viên rồi nói, ông tên là Trần Vi Sìn, người tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc, bởi cùng đường nên phải dạt sang đây bán thuốc mưu sinh.
Nói rồi, ông chủ Trần đã lấy nhang, hướng dẫn ông thắp lên ban thờ chi chít chữ Hán ở góc phòng rồi bảo: “Hôm nay ta sẽ nhận con làm học trò. Ta biết con thích võ thuật, từ ngày sang đây, đã mười mấy năm nhưng ta chưa thu nhận bất cứ đệ tử nào”.
Tước gươm sau trận “so găng” với sĩ quan Pháp
Võ sư Chưởng võ phái Sơn Đông Lạc Hồng, ông Phạm Xuân Tùng kể, từ hôm đó, sư phụ ông, ông Nguyễn Văn Thơ chính thức là đệ tử của cụ Sìn. Theo cụ Sìn mưu sinh, học võ nhưng su phụ ông cũng không biết môn phái của cụ Sìn là gì.
Chừng 7 năm theo gánh thuốc, ngày lang thang cùng sư phụ ở khắp các ngõ ngách, phố phường ở Hà Nội, tối về thì luyện võ, đến năm 20 tuổi, khi cụ Sìn già yếu thì gánh thuốc phải… giải tán.
Cụ Sìn về ở phố Thuốc Bắc, còn cậu bé Thơ, khi ấy đã là chàng trai tuổi 20 thì xin vào làm công nhân bốc xếp ở Nhà máy xay Lương Yên.
Ông Phạm Xuân Tùng kể, nghe sư phụ ông kể lại, sau cách mạng Tháng Tám vài năm thì cụ Sìn mất tích. Sư phụ ông đã tìm khắp nơi nhưng không biết cụ Sìn đi đâu. Năm 2003, ông Tùng đã cất công sang tận Sơn Đông tìm kiếm nhưng chỉ “thấy vật mà không thấy người”.
Lại nói chuyện võ sư Nguyễn Văn Thơ, được nhận vào Nhà máy xay Lương Yên, ông ở luôn trong khu tập thể của nhà máy. Và, sau mỗi buổi đi làm, ông vẫn đêm ngày luyện rèn các chiêu thức võ công mà cụ Sìn đã dạy.
Sau này, khi giao lưu với nhiều thầy võ, ông mới biết thứ võ mà mình được học có gốc gác từ môn phái Thiếu lâm. Tuy nhiên, nhớ sư phụ, ai hỏi ông cũng bảo đấy là võ Sơn Đông.
Dáng người cao to, lịch lãm nên ông Thơ được nhiều quý cô ở Hà Nội tưởng nhớ, tương tư. Nhưng ông chỉ yêu một người duy nhất và lấy làm vợ sau này. Thời trẻ, bà cũng là một hương sắc nổi tiếng của đất Hà thành.
Cứ sau mỗi buổi tan ca, ông lại đến đón bà đi dạo quanh bờ hồ hoặc vào rạp Tháng Tám xem phim. Và, cũng một lần đưa “người tình trăm năm” của mình đi xem phim, ông đã có trận tỉ thí võ công với một sĩ quan Pháp.
Vào đây xem phim, thấy cô gái kiều diễm, viên sĩ quan này đã giở trò sàm sỡ, trêu ghẹo. Bản tính hiền lành, không muốn dùng vũ lực với bất kỳ ai nhưng thấy người yêu mình bị quấy rối, ông Thơ đã ra tay ngăn cản.
Cũng bằng một thế võ nằm lòng, ông đã khiến viên sĩ quan ngã nhào ra đất. Biết gặp phải con nhà võ, nhưng bản tính hống hách, coi thường người bản xứ, viên sĩ quan này đã bỏ súng đòi rồi xắn tay đòi ăn thua đủ.
Không thể để mất mặt với người yêu, lại thêm người vòng trong vòng ngoài chỉ trỏ, tung hô nên ông đã nhận lời thách đấu.
Mọi người bỏ cả buổi chiếu phim mà quây vòng tròn làm xới để xem viên sĩ quan và chàng thanh niên An Nam đấu võ.
Đương nhiên, với những tuyệt kỹ công phu cả chục năm rèn luyện thì viên sĩ quan ấy không phải là đối thủ của ông. Ba lần cố sức lao vào như thể sẽ ăn tươi nuốt sống đối thủ thì cả 3 lần viên sĩ quan đó đã bị chàng thanh niên hạ đo ván.
Khi viên sĩ quan nằm sõng soài không thể ngóc cổ dậy thì cảnh sát cũng tuýt còi inh ỏi chạy tới.
Vớ vội thanh gươm của viên sĩ quan, kéo tay người yêu ông lách đám đông bỏ chạy. Mọi người khi ấy bởi hả hê với chiến thắng của “quân nhà” nên không những mở lối để ông đi và còn làm hàng rào để ngăn cảnh sát.
Thanh gươm mà võ sư Thơ tước của viên sĩ quan Pháp đó hiện giờ võ sư Phạm Xuân Tùng vẫn đang cất giữ.
“Tôi coi thanh gươm như bảo vật, nó không chỉ là món quà kỉ niệm mà sư phụ tặng tôi mà nó là hiện thân của tinh thần thượng võ”, võ sư Phạm Xuân Tùng tự hào nói.
(Còn nữa)