Tôi theo chân L và nhóm bạn “ham vui” về bãi biển Quất Lâm, Nam Định. Theo lời dân tình, Quất Lâm là một trong hai “thiên đường sung sướng” ở miền Bắc.
“Ở đây giá cả phải chăng, chỉ 2 “loét” (200 nghìn) một lần. Các em chủ yếu trẻ trung tuyển từ các vùng xa đến, không vòi vĩnh, đòi hỏi. Anh em có thể thoải mái lựa chọn, đổi “hàng” tùy ý. Chỉ sợ các bác không đủ sức mà chiến đấu!” – L cho biết.
Xe chúng tôi dừng ở bãi biển Quất Lâm. Biển ở đây quanh năm đục, nhiều phù sa nên màu nước lúc nào cũng đỏ quạch. Bãi biển trơ trọi không bóng cây, không ghế, ô ngồi che nắng chỉ heo hắt vài ba người tắm. Tuy nhiên, các hàng quán lại đông nghịt xe con từ các tỉnh lân cận. Một dãy nhà nghỉ cấp 4 nằm ven bãi biển chừng một cây số, một bên đánh số chẵn, một bên đánh số lẻ. Trước cửa quán nào cũng có hai ba em gái mặc áo hai dây đứng ngồi hờ hững chào mời khách.
Chúng tôi dừng lại một quán với 3-4 em vừa ngồi ghế, vừa nằm võng. Đợi cho khách an tọa uống nước, ông chủ quán da đen đúa vì nắng gió biển cất tiếng: “Chọn em đi anh, không ưng em gọi ở nơi khác!”. Sau 15 phút, tất cả đều rút vào những gian phòng bên trong, mỗi anh kèm theo một em.
Căn phòng chừng 5m2, nhờ nhờ ánh điện bốc lên mùi ẩm mốc, hôi hám rất đặc trưng. Hoa, em gái 19 tuổi vừa từ Yên Bái xuống làm việc được 2 tháng giục tôi: “Anh đi tắm đi! Cởi quần áo đi, ngại gì?” Hoa là một cô gái nhỏ nhắn và xinh xắn, da trắng, tóc đen và dài đúng chất con gái miền sơn cước. Em vẫn còn mặc quần âu, áo dài, tóc để tự nhiên chưa ép, sấy, chưa tô vẽ móng tay, kẻ môi, kẻ mắt .
“Quê em vùng núi nghèo lắm, chẳng biết làm gì. Các chị xuống đây làm nhiều nên rủ em đi cùng. Ban đầu em cũng ngại, xấu hổ lắm nhưng rồi cũng quen dần. Ở đây làm tự nguyện, không ai ép, đi nhiều khách thì nhiều tiền. Mỗi lần đi khách tụi em chỉ được 50 nghìn, ngày nào đông thì được 20-30 lần, ngày ít khách thì chỉ 5-7 lần. Chịu khó làm mấy năm có tí vốn về lấy chồng cũng được anh ạ. Mà thôi, anh không tắm thì để em “thổi” trước cho. Thanh niên như anh mà “yếu” thế. Có những bác 60-70 một ngày làm mấy cái liền, có bác còn gọi một lúc hai em liền…”
Bên ngoài, các anh bạn đi cùng cũng lục tục kéo ra. Bác nào bác ấy tỏ rõ sự thỏa mãn phởn phơ trên khuôn mặt. Cả bọn “biểu quyết” ở đây qua đêm, ăn nhậu xong rồi đánh phỏm sau đó chiến đấu tiếp cho bõ công vượt hơn trăm cây số về miền sung sướng.
“Đi xuống đây chủ yếu để đổi gió, lại xa xôi ít người biết chứ ở đâu chẳng có cái món này. Trên Hà Nội cũng đầy, mạn Hồ Tây, đường Láng hay Hòa Lạc… Các em phục vụ qua mạng, truyền tay số điện thoại chuyên đi “tàu nhanh” trên đường Nguyễn Khang cũng nhan nhản nhưng giá hơi chát từ 600 – 1 củ (một triệu). Quá bộ sang bên Từ Sơn (Bắc Ninh) thì hàng “ngon hơn”, vé vào 100, tiền đưa các em 300 là ok. Ở đấy hàng “nuột” nhưng so về mức độ nhiệt tình thì kém xa Đồ Sơn, Quất Lâm” – L ra vẻ thuyết giảng khoe sự hiểu biết về lĩnh vực này.
Theo BVPL