Thành người đặc biệt sau trận ốm
Nhìn căn nhà xây khang trang theo phong cách hiện đại của gia đình anh Huỳnh Văn Khải nằm sát quốc lộ 27, thôn Bằng Tiên 2, thuộc xã Phú Sơn, huyện Lâm Hà, tỉnh Lâm Đồng, ai cũng trầm trồ từ vật liệu đến cách bài trí đều rất tinh tế.
Chủ nhân của ngôi nhà là một nông dân thực thụ, dáng người mảnh khảnh, làn da ngăm đen.
“Trình diễn cho người ta xem chẳng đem lại tích sự gì, biết đâu còn mang họa vào thân.
Anh ấy nếu có mệnh hệ gì thì vợ con lãnh đủ. Do vậy mỗi khi có người đến xem, tôi phải ra sức ngăn cản”.
Chị Nga, vợ anh Khải
Nhấp ngụm nước trà, đặc chất giọng miền Trung, anh kể cho chúng tôi nghe về quá trình trở thành người “đặc biệt”:
“Được sinh ra trong một gia đình nghèo đông con ở Ninh Thuận, từ khi mới lớn tui đã lang bạt khắp nơi để làm thuê làm mướn.
Cái khổ đeo bám hoài. Để tìm kế sinh nhai, năm 22 tuổi tui lên Lâm Hà cuốc đất làm nông. Đến năm 2005 thì gặp bà xã tui bây giờ”.
Theo mạch câu chuyện, hai vợ chồng anh bắt đầu bằng đôi bàn tay trắng.
Sau nhiều năm cần cù làm lụng, vợ anh làm thêm nghề thu mua hàng nông sản trong làng, mùa nào thức nấy, đến lúc này mới dư dả chút đỉnh.
Nhà đã có 2 ha cà phê đắp đổi được qua ngày. Cuộc sống cứ thế trôi qua trong bình lặng.
Cho đến một ngày giữa năm 2009, trận ốm kỳ lạ khiến anh sau đó có những khả năng đặc biệt.
Anh nói: “Tui đang khỏe mạnh, làm việc bình thường. Chiều hôm đó toàn thân bỗng dưng nóng ran như lửa đốt, rồi đột ngột lạnh cóng chân tay, đầu đau nhức dữ dội...
Nó giống như một trận sốt rét rừng, cơn sốt kéo dài hết buổi chiều khiến tui kiệt sức.
Thời bấy giờ, chết người vì sốt rét ở chốn rừng thiêng nước độc này không phải là chuyện hiếm. Nhưng lạ thay, đến tối tui thấy khỏe, cảm nhận được rất rõ những thay đổi lớn trong cơ thể.
Tui thấy trong người mình như có luồng điện chạy qua. Khi ăn cơm hoặc uống nước thì bát đũa, chén tách cứ dính chặt vào tay không chịu rời…
Khi thấy nhiều biểu hiện kỳ lạ anh Khải mang nhiều vật dụng làm bằng các chất liệu khác nhau như sắt thép, sành sứ, thủy tinh, nhựa, gạch đá áp vào người thì những vật dụng này cứ dính chặt vào cơ thể, rung lắc cũng không chịu rơi, kể cả những tấm ván ghép lại nặng đến 30 kg.
Anh Khải nói: “Nếu cơ thể tui là một khối nam châm thì cũng chỉ hút được những đồ vật bằng kim loại, đằng này cái gì cũng hút được, thật không hiểu nổi”.
Nói đoạn anh đứng dậy cười tươi: Tui sẽ chứng minh cho các anh, chị thấy! Rồi anh cởi trần xuống bếp lôi chén, muỗng inox, nhựa đặt lên người.
Khi anh buông tay, chúng tôi mắt chữ O mồm chữ A nhìn các đồ vật ấy vẫn không hề rơi xuống, mặc cho anh bước đi, xoay người qua lại.
Anh lấy 2 cái dao bản đưa lên ngực 2 cán gỗ của dao cũng dính chặt vào người anh.
Không chỉ đặt đồ vật bằng nhựa chung với mấy món inox, anh Khải còn biểu diễn tương tự bằng cách chỉ đặt những thứ làm hoàn toàn bằng nhựa như chén nhựa, tô nhựa, đĩa nhựa… và không lần nào thất bại.
Cũng sau trận ốm đó, mỗi khi anh cử động một cánh tay, cánh tay còn lại cũng vận động theo cùng hướng như robot…
Một hôm, khi sửa điện cho gia đình, anh vô ý chạm tay vào dòng điện 220V trong lúc đi chân đất mà không bị giật.
Thấy lạ, anh rụt rè chạm vào lần nữa, rồi lần nữa, sau đó cầm luôn dây điện mà vẫn không sao. Khi ngồi chơi ở tiệm sửa xe máy ngay trước nhà, anh Khải vui miệng kể lại sự việc trên.
Một số người nửa đùa nửa thật, hỏi anh có dám cầm bugi xe máy cho họ nổ máy không? Chẳng ngần ngại, anh lại cầm bình thường khiến ai nấy đều trố mắt ngạc nhiên.
Sẵn bóng điện tròn 220V trong nhà, anh sai đứa con múc lên bát nước, cắm điện vào bát và vừa thọc cả mười đầu ngón tay vào đấy vừa nói chuyện với chúng tôi một cách bình thường.
Tiếp đến, anh cầm vào hai đầu dây điện trần nối vào chuôi bóng điện tròn. Bóng điện tuy không sáng rực nhưng thỉnh thoảng cũng chớp chớp.
Quay sang chúng tôi, anh Khải bảo: “Tui làm rẫy cà phê, dùng nhiều sức lao động nên năng lượng chỉ tăng lên mạnh nhất vào những lúc nông nhàn.
Ngày nào thấy trong người khỏe mạnh thì điện nó mạnh lắm. Còn ngày nào trong người thấy “ê ẩm” thì điện yếu hơn.
Cũng có ngày không có chút điện nào. Đó là những ngày mà tui thấy trong người rất mệt mỏi…”.
Chúng tôi đùa: “Những ngày ấy “gần” được vợ, thích chứ?”. Người đàn ông trung niên này cười giòn tan: “Mấy cái ngày đó mệt nhừ thì còn sức đâu…!”.
Chuyện anh Khải không bị điện giật, người có khả năng hút các đồ vật như nam châm… thì ở cái làng nhỏ Bằng Tiên 2 dần dần ai cũng biết.
Tuy nhiên, câu chuyện cũng chỉ quanh quẩn trong ngôi làng ấy chứ chẳng đi xa được.
Anh Khải cũng chỉ suốt ngày quẩn quanh với vườn tược, nương rẫy nên dần dần, chuyện về “siêu nhân” trở thành chuyện thường ngày như bao câu chuyện dân dã khác của làng Bằng Tiên 2.
Vợ lo, cán bộ xã e ngại
Trò chuyện với vợ chồng anh Khải, tôi mới biết năm nay anh đã 48 tuổi, chị Nguyễn Thị Nga (vợ anh) 46 tuổi, nhưng anh chị mới có một cháu trai 11 tuổi.
Chị Nga nói, lúc trước nuôi đứa con này cực lắm, đau ốm liên miên, đi bệnh viện suốt nên ngán quá không dám đẻ nữa.
Khi tôi hỏi vì sao anh chị cưới nhau gần chục năm mới có con? Chị Nga chỉ biết cười trừ rồi lảng sang chuyện khác…
Anh Khải cầm bugi xe máy khi xe đang nổ
Nói về khả năng của anh Khải, chị Nga cho biết: “Hồi mới cưới nhau anh Khải đô con lắm, đâu có ốm nhom như bây giờ.
Từ năm 2009 đến nay, anh hay bị mệt mỏi, thỉnh thoảng lên cơn sốt. Tôi nghĩ bác sỹ cũng bó tay nên không đưa đi khám, mà chỉ biết lấy khăn chườm nước nóng cho anh. Cũng may là chườm xong thấy đỡ”.
Từ khi có những khả năng đặc biệt, tính tình anh Khải cũng ít nhiều đổi khác, dễ cáu gắt với mọi người.
Những lúc như vậy, chị Nga phải tránh nói những chuyện có thể gây căng thẳng, chồng nói sai cũng không cãi lại. Nhờ vậy mới giữ được hòa khí trong nhà.
Chị Nguyễn Thị Nga ái ngại: “Trình diễn cho người ta xem chẳng đem lại tích sự gì, biết đâu còn mang họa vào thân.
Anh ấy nếu có mệnh hệ gì thì vợ con lãnh đủ. Do vậy mỗi khi có người đến xem, tôi phải ra sức ngăn cản”.
Anh Khải tâm sự: “Tui chỉ là anh nông dân quanh năm quanh quẩn với ruộng vườn chứ có nào biết chi chuyện khoa học hay thần thánh đâu!
Có cái khả năng đặc biệt này, thỉnh thoảng biểu diễn với anh em, bạn bè thấy cũng hay hay, vui vui. Nhưng gần đây, tui nghe nói cái khả năng ấy sẽ có lúc mất đi, có thể là mất hẳn…
Mà không biết với tui thì lúc nào nó mất”.
“Tình hình trên địa bàn chúng tôi cũng đã nắm, và cũng chỉ biết anh Khải có khả năng hút các đồ vật và không bị điện giật.
Còn nguyên nhân, câu trả lời lý giải tại sao anh Khải tự nhiên lại có khả năng đó thì cần có sự vào cuộc, nghiên cứu của các nhà khoa học”, ông Nguyễn Minh Doãn - Phó Chủ tịch ủy ban nhân dân xã Phú Sơn cho biết.
Quả thật, lúc mới được chứng kiến mấy màn biểu diễn của người đàn ông được mệnh danh là “siêu nhân chân đất” này chúng tôi cũng thấy thú vị, nhưng rồi nghĩ lại, nỗi lo của anh Khải không phải là không có cơ sở.
Tuy nhiên, cho đến lúc này, chưa có nhà khoa học nào đến, nghiên cứu thấu đáo dù chỉ để giúp cho anh nông dân quanh năm làm lụng với ruộng đồng ở nơi vùng sâu, vùng xa của huyện Lâm Hà này có được vài lời khuyên hữu ích.