Chuyện dài dòng lắm! Nhưng tôi cũng xin phép kể ra đây để mọi người biết cái rủi, cái may của tôi là thế nào!
Năm học lớp 12, tôi có tham gia đội tuyển Học sinh giỏi cấp Quốc gia của tỉnh và quen biết một cô bạn ở khác huyện. Sau khi đợt bồi dưỡng kết thúc, cô ấy đưa số điện thoại của tôi cho một anh bạn gần nhà tên T., bảo là làm quen hay kết bạn gì đấy.
Thế là trong suốt khoảng thời gian từ cuối năm lớp 12 đến đầu năm thứ nhất đại học, chàng ta hay nhắn tin và gọi điện cho tôi. Lúc đầu thì tôi cũng hưởng ứng reply và bắt máy nói chuyện. Nhưng sau đó một thời gian, tôi nhận ra ở anh bạn này cái thói “nổ” và “ta đây con nhà giàu” (vì theo lời kể của bạn tôi thì nhà T. rất giàu và chúng tôi cũng chưa gặp nhau bao giờ), nên tôi ít liên lạc hẳn.
Hắn liên tục nhắn tin, gọi điện "khủng bố" tôi (Ảnh minh họa) |
Bẵng đi một thời gian, cuối năm 2011, nghĩa là khi tôi đang học năm thứ hai, tôi bị hàng loạt số lạ nháy máy, có người gọi đến chỉ mới nghe tôi "alo" là liền cúp máy. Tôi điên tiết, toan đổi số mấy lần nhưng lại thôi. Rồi một đêm nọ, có một tin nhắn gửi cho tôi: “Đi không em?”.
Quái! Hỏi như thế thì ai biết? Tôi trả lời: “Đi đâu???”. Hắn ta reply: “Đi khách chứ đi đâu. Em còn giả bộ nữa!”. Tôi trợn mắt, ở đâu ra cái thể loại này không biết!
Nhưng rắc rối bắt đầu nảy sinh từ đó. Một ngày, ít nhất là 2 đến 3 số điện thoại gọi đến tôi để được…làm quen! (Tôi nổi tiếng từ khi nào vậy kìa?!). Mấy người đầu niềm nở hỏi thăm, tôi cũng vui vẻ trả lời, đến khi tôi hỏi: “Làm sao anh biết số em?”, ai cũng trả lời là bạn cho.
Nhưng đến một người khác và câu trả lời đã giúp tôi hiểu tất cả! Anh ta bảo: “Anh tìm thấy số điện thoại của em trong… nhà vệ sinh nam!!!”. Tôi choáng 15s, làm sao số điện thoại của tôi có thể chui vào đấy được chứ?!
Tôi gặng hỏi thêm, rất may anh ta cũng thuộc dạng hiền chứ không phải dân chơi thứ thiệt, anh ta bảo: “Số điện thoại của em được dán trong phòng vệ sinh nam Đại học DT với nội dung giới thiệu… em là…cave sinh viên, ngoại hình ngon, hiền, giá mềm…”.
Tai tôi lúc đó như ù đi. Sau lời đe dọa của T. và sự trùng hợp là hắn ta cũng học DT, tôi đã lờ mờ đoán ra cái trò chơi khăm bẩn thỉu của hắn! Hắn lấy số điện thoại của tôi để gán cho tôi trở thành một cave sinh viên “chính hiệu” với đầy đủ “tiêu chuẩn”.
Qua lời nói chuyện của mấy “vị” gọi cho tôi, tôi còn biết là hắn không chỉ cho tên và số điện của tôi “vinh dự” được nằm trong… nhà vệ sinh mà còn “trịnh trọng” khắc chúng lên các mặt bàn của trường ĐH DT.
Tôi bị hắn chơi xỏ gắn mác cave sinh viên (Ảnh minh họa) |
Rồi dần dần, tôi “chai” luôn, ai nhắn tin, ai gọi điện mà số lạ là tôi vô cùng cảnh giác. Tự nhiên cái “cục nợ” ở đâu trên trời rơi xuống, tôi ghét cái tên T. kia vô cùng! Vì tất cả những người gọi cho tôi đều có chung một câu: “Anh là bạn anh T., nghe anh T. giới thiệu em…”.
Nhưng hơn hai tháng sau, tôi thiết nghĩ: “Vấn nạn cave sinh viên (SV) và “nhu cầu” tìm cave SV không ngờ lại diễn ra sôi nổi như thế này ở ĐHDT. Mà ĐH DT đã có thì những nơi khác ắt hẳn cũng đã manh nha hoặc đã phát triển “ngầm”! Không hiểu là thực tế nó như thế nào. Tự dưng tôi muốn... thử, tất nhiên là thử đóng vai cave thôi. Chẳng phải dù sao thì tôi cũng bị gắn mác “cave" đó sao.
Tôi bắt đầu trả lời những số điện thoại lạ nhắn tin rủ tôi đi "vui vẻ".
Còn nữa!