Vừa quát vợ "Ăn bám phải biết điều" thì chồng điếng người với rổ rau bay vèo giữa sân cùng màn phản bác "cực rắn"

HẢI HƯƠNG |

Không nhịn thêm nổi, tiện rổ rau trên tay em phi một phát ra sân, trừng mắt lại...

Phụ nữ không sợ nghèo, không sợ khổ chỉ sợ lấy nhầm chồng . Bởi nghèo khổ mà vợ chồng yêu thương bảo ban nhau rồi sẽ vượt qua hết. Còn lấy nhầm phải người chồng tệ bạc, vô tâm thì cuộc đời coi như rơi vào bể khổ. Bởi có được sống trong nhung lụa mà vợ chồng "đồng sàn dị mộng" thì vây quanh người phụ nữ sẽ chẳng có gì ngoài cô đơn với nước mắt. Giống tâm sự của người vợ trong câu chuyện dưới đây.

"Không nhắc tới thì thôi chứ cứ nhắc đến chồng là em lại nẫu ruột nẫu gan các chị ạ. Hôn nhân người ta 10, 20 năm vẫn ngọt ngào như thuở ban đầu. Còn em, mới sống chung vài năm mà thấy ngạt thở vì chồng.

Lão nhà em chán lắm, sống ích kỷ chỉ biết yêu bản thân. Từ khi có con, bản chất của lão càng thể hiện rõ.

Cưới năm trước, năm sau em sinh luôn, lại còn là sinh đôi mà bố mẹ 2 bên vẫn đang tuổi công tác, chẳng ai lên chăm cháu được thành ra em vất vả kinh khủng. Hết cữ em tính thuê giúp việc song chồng em không chịu. Lão sợ không dám giao con vào tay người ngoài nên bàn đi tính lại đủ kiểu, cuối cùng lão bảo em: 'Thôi, em ở nhà đi. Kinh tế để anh lo. Khi nào con cứng cáp gửi trẻ được, em hãy đi làm lại'.

Vừa quát vợ Ăn bám phải biết điều thì chồng điếng người với rổ rau bay vèo giữa sân cùng màn phản bác cực rắn - Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Ban đầu em cũng suy nghĩ vật vã lắm vì vị trí công việc của em đang tốt, phấn đấu bao năm mới được thế. Nhưng nhìn 2 đứa con lại thương, không đành lòng dứt ra vậy là em phải nhắm mắt chấp nhận. Và chính giai đoạn này, sự ích kỷ, vô tâm của chồng em được thể hiện rõ nhất.

Được vài tháng đầu chồng em thực hiện đúng như thỏa thuận, em lo việc nhà, cuối tháng lĩnh lương anh đưa tiền vợ chi tiêu. Song càng về sau, em thấy thái độ của chồng đối với em càng tệ. Nhiều lúc cảm giác lão coi mình như người. Đi làm về giày dép ném giữa nhà, áo thay ra để luôn ghế. Em đi sau dọn, nhắc mãi không được mới càu nhàu thì lão quát: 'Cô ở nhà không làm mấy việc đó còn làm gì'.

Nhiều hôm con ốm quấy, em vẫn phải xoay như chong chóng từ cơm nước, nhà cửa, quần áo, chợ búa. Thế mà về muộn chưa có cơm là chồng trừng mắt: 'Ở nhà chơi có bữa cơm nấu không xong'.

Nói chung câu cửa miệng của lão là em ở nhà chơi. Sáng qua cũng thế, em đang rửa rau nấu bữa cho chồng mang đi làm thì lão hùng hổ cầm chiếc áo sơ mi xuống hỏi: 'Sao anh dặn em là cho anh cái áo này từ tối qua mà em không là, để nhăn nhúm thế?'.

Em giải thích: 'Em là rồi đó nhưng chắc để giường chắc con lại lấy nghịch rồi. Thôi, vội thì anh mặc tạm áo khác. Trong tủ còn áo mà'.

Em vừa dứt lời chồng đã ném phịch cái áo xuống đất như thể ném vào mặt vợ: 'Vô tích sự, ở nhà ăn chơi làm mấy việc cỏn con không nên hồn'.

Lúc ấy tay em vẫn đang cầm rổ rau, hai chân thì 2 thằng cu con đu bám léo nhéo bắt mẹ bế. Ức quá, em đỏ mặt gắt lại: 'Anh ăn nói vậy mà cũng nghe được à, anh bảo ai chỉ ở nhà ăn chơi?'.

Em còn chưa nói xong, lão đã quát tiếp: 'Không bảo cô còn bảo ai. Ăn bám thì phải biết điều. Có mấy cái việc nhà làm không xong còn đứng đó lớn tiếng với chồng nữa?'.

Không nhịn thêm nổi, tiện rổ rau trên tay em phi một phát ra sân, trừng mắt:

'Anh nói ai ăn bám. Chính anh bắt tôi ở nhà chăm con, để kinh tế anh lo giờ lại bảo tôi ăn bám hả? Mà tôi cũng không ăn bám anh ngày nào. Anh tính đi, nếu anh thuê giúp việc trông 2 đứa con, cộng việc nhà 1 tháng trả người ta bao nhiêu. Chục triệu chắc đã có người nhận hả. Vậy mà mình tôi lo hết. Trong khi việc nhà anh không đỡ tôi 1 ngày. Thế mà anh còn bảo tôi ăn bám. Được, từ mai anh ở nhà tôi đi làm, cho anh biết thế nào là ăn bám'.

Vừa quát vợ Ăn bám phải biết điều thì chồng điếng người với rổ rau bay vèo giữa sân cùng màn phản bác cực rắn - Ảnh 2.

Ảnh minh họa

Đúng như tuyên bố, sáng hôm sau ngủ dậy em dắt xe ra khỏi nhà luôn cho lão 'chiến đấu' với 2 đứa. Đến trưa lão gọi nóng máy em không nghe. 6h chiều em về, lão bơ phờ với 2 thằng nhỏ. Cơm nước nhà cửa toang hoang. Em không thèm nói, lặng lẽ đi dọn. Đến tối về giường, lão mới nấn ná sang ôm vợ bảo: 'Vợ ơi, anh sai rồi. Mai vợ ở nhà cho anh đi làm đi'.

Em không đáp lại. 1 tuần như thế, sau lão phải nhờ bố mẹ 2 bên nói chuyện bảo em ở nhà. Từ đó cấm dám thái độ coi thường em nữa".

Trong hôn nhân, phụ nữ luôn nhận phần thiệt về mình để chồng con được sung sướng. Tiếc rằng những người chồng vô tâm, ích kỷ lại chẳng bao giờ cảm nhận được sự hi sinh đó của vợ mình. Thế nên đôi khi nhẫn nhịn, cam chịu không phải là cách hay để gìn giữ hôn nhân. Giống như cô vợ trên, hết kiên nhẫn, mạnh mẽ vùng dậy cuối cùng lại "nắn" được thái độ của chồng.

Đường dây nóng: 0943 113 999

Soha
Báo lỗi cho Soha

*Vui lòng nhập đủ thông tin email hoặc số điện thoại