Gặp mặt Siu Black ở một quán cafe nhỏ ven đường, gương mặt của "họa mi núi rừng" vẫn còn nguyên sự mỏi mệt không giấu diếm sau hành trình dài từ quê nhà tới Sài Gòn. Bỏ chiếc áo khoác ngoài cũ kỹ vắt hờ trên thành ghế, chị Siu im lặng hồi lâu như muốn hồi tưởng lại tất cả sóng gió đã qua, trước khi mở lời chia sẻ về cuộc sống hiện tại.
Trước khi vụ scandal vỡ nợ được lan ra, Siu Black vẫn là một ngôi sao. Mặc kệ những lời đồn đoán, "họa mi núi rừng" vẫn là một cái tên có sức nặng trong làng giải trí. Còn nhớ trước khi vụ ồn ào vỡ nợ xảy ra, chị vẫn đường hoàng ngồi ghế giám khảo của một chương trình giải trí lớn, với tiền cát-xê tính bằng trăm triệu. Còn hiện tại, trước mắt tôi chỉ là người đàn bà với gương mặt u sầu, hằn lên những vết gợn của mệt mỏi, âu lo.
"Chị mệt quá, vừa mới đi cả mấy tiếng đồng hồ liền từ quê lên tới Sài Gòn. Tính ngủ một chút mà dọc đường xe xóc quá, chị không ngủ được" Siu Black mở lời câu chuyện bằng một lời giải thích cho sự mỏi mệt trên gương mặt của mình. Như đoán trước được sự thắc mắc của phóng viên, "họa mi núi rừng" lại chia sẻ: "Đi máy bay mắc lắm, chị chọn đi xe đò cho rẻ tiền. Lâu một chút nhưng giờ chị cũng chẳng bận gì, tiết kiệm được chút nào hay chút đó em ơi!"
Nhìn người đàn bà tiều tụy trước mặt, nghe câu chuyện chị vừa kể, tôi không thể nào tưởng tượng chỉ cách đây ít ngày, chị vẫn đang là một ngôi sao của làng giải trí. Siu Black của hiện tại giống hệt như một người đàn bà khổ sở với trăm mối lo toan bạc tiền, cơm áo. Nụ cười hồn nhiên, rạng rỡ quen thuộc của chị ngày nào đã tắt lịm, nhường chỗ cho những giọt nước mắt lúc nào cũng chực lăn khỏi đôi mi.
- Sau khi vụ scandal vỡ nợ bị tung ra, chị đã đối diện với nó như thế nào?
Nói thật, sau khi bài báo đầu tiên "khui ra" vụ nợ nần, tôi đã nằm bẹp mất nửa tháng trời và cũng không hiểu tại sao mình có thể vượt qua được. 15 ngày đó, tôi chỉ nằm một chỗ, không ăn không uống nổi lấy bất cứ thứ gì. Chị hai tôi thấy vậy thương lắm, nấu những thứ tôi thật thích để ép tôi ăn mà không sao cho vào miệng nổi.
Có những lúc đau bệnh, tôi đã tuyệt vọng tới mức hỏi chị hai: "Có khi nào chỉ sau một đêm chị tỉnh dậy thấy em qua đời rồi không?". Chị hai tôi khóc, la tôi quá trời và nhất định gọi bác sĩ tới để khám chữa. Từ nhỏ tới lớn, tôi sợ kim tiêm vô cùng, mà bữa đó bác sĩ không thể nào tìm nổi ven vì tôi yếu quá, ven lặn hết. Trầy trật mãi mới truyền được nước vào người, nhưng cũng nhờ đó mà tôi khỏe lại.
Vừa khỏe lại, tôi lập tức bắt tay vào tập hát. Vừa hát và vừa khóc. Những bài hát quen thuộc tôi từng hát cả trăm lần, ngàn lần rồi mà sao lúc đó tôi không thể nào hát được. Cứ mỗi khi không thể lên nổi một nốt cao, tôi lại rơi nước mắt. Không phải chỉ vì sợ mất đi giọng hát của mình, mà còn bởi vì tôi hiểu rằng giờ này chỉ có mỗi giọng hát có thể cứu thoát tôi, có thể đưa tôi ra khỏi vũng lầy này.
- Còn cuộc sống hiện tại của chị ra sao sau tất cả những sóng gió vừa qua?
Tôi cảm thấy thanh thản hơn sau khi tất cả mọi chuyện vỡ lở. Nếu như trước đây, tôi luôn phải sống trong dằn vặt, lo lắng thì giờ này, với sự cảm thông, chia sẻ và giúp đỡ của tất cả mọi người, tôi cảm thấy tốt hơn nhiều. Giờ này, tôi có thể tạm yên tâm đi hát để trả nợ, không còn phải lo lắng nhiều chuyện như trước đây nữa.
Qua chuyện này, suy nghĩ của tôi cũng có nhiều thay đổi lắm. Tôi biết quý trọng đồng tiền hơn, hay nói đúng hơn là ... sợ đồng tiền. Trước kiếm ra tiền, tôi không biết hết giá trị của nó đâu. Tới giờ này, tiêu vài trăm ngàn cũng thấy xót xa như đứt từng khúc ruột.
- Chính bởi vậy mà chị chọn cách sống tằn tiện tối đa như hiện giờ?
Tôi nói có thể nhiều người không tin, nhưng cả gia đình tôi hiện tại sống một ngày chỉ hết có 50 ngàn đồng. Ở quê mọi thứ rẻ, rồi có rau quả tự trồng, không tốn bao nhiêu tiền chợ cả. Tôi ghiền cà phê thì mua về nhà, tự pha uống chứ không ra quán. Ăn sáng cũng vậy, thường thì mọi người tụ tập ở nhà nấu ăn cùng nhau, có gì ăn nấy chứ không cần cao sang gì cả.
Bữa nay tôi cũng tính đi máy bay về Sài Gòn cho nhanh, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy giá vé tới 1 triệu 800 ngàn thì đắt quá. Giờ này nói tới tiền triệu tôi xót lắm, nên tôi chọn cách đi xe đò, tốn thời gian một chút nhưng tiết kiệm được nhiều hơn. Từ nhà ra bến xe cũng vậy, trước tôi đi taxi phải mất tới 700 ngàn, giờ đi xe ôm chỉ tốn có trăm rưởi. May hôm nay trời thương tôi nên không mưa, bởi tôi vừa ốm xong mà đi xe ôm gặp mưa chắc lại ốm tiếp thì khổ lắm.
- Từ một ngôi sao giải trí chuyển sang cảnh sống tằn tiện và có phần kham khổ này, chị có cảm thấy dễ dàng để thích nghi?
Tôi chỉ cảm thấy mình phải chấp nhận cuộc sống như hiện tại. Trước đây khi còn kiếm được tiền, tôi ra đường trong túi lúc nào cũng phải có chút tiền, nhưng giờ thì kể cả không một xu dính túi cũng phải chấp nhận thôi. Thậm chí, giờ có người mời đi ăn uống những chỗ sang trọng một chút, tôi cũng sợ. Dù đồng tiền bỏ ra không phải là của mình, nhưng tôi vẫn thấy xót, thấy tiếc, có khi là cả sợ hãi nữa.
- Chị có sợ phải đối diện với những ánh mắt coi thường, dè bỉu khi chia sẻ hoàn cảnh của mình hiện tại? Bởi dẫu sao chị cũng từng là một người nổi tiếng, một ngôi sao được nhiều người hâm mộ?
Tôi không sợ, bởi hoàn cảnh hiện tại của tôi đúng là như vậy. Hơn nữa, tôi thường nhận được sự cảm thông, chia sẻ từ bạn bè, đồng nghiệp, khán giả nhiều hơn là bị dè bỉu, coi thường. Kể cả nếu có ai nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi cũng đã biết học cách chấp nhận rồi.
- Chị có oán trách ai trong tất cả những ồn ào vừa qua? Những người khui ra câu chuyện nợ nần của mình chẳng hạn?
Tôi không dám oán trách một ai, bởi lỗi lầm tất cả là do tôi gây ra hết. Tôi phải chịu trách nhiệm của mình, chứ không thể đổ thừa do ai cả. Giờ tôi chỉ cố gắng hết sức để được tiếp tục đứng hát trên sân khấu để trả nợ người, trả nợ đời.