Marco là ai thế? Đấy là câu hỏi ưa thích của Mourinho, khi ông cầm châm chích một ai đó. Nhưng giờ thì Mourinho có lẽ đã biết, Marco Ianni, vị trợ lý của HLV Maurizio Sarri, đã ăn mừng quá lố đến mức kích động Mourinho phải tức giận.
Cuộc hỗn loạn trên lối vào đường hầm đã kết thúc với những phát ngôn giảng hòa đến từ cả hai phía. Nhưng người ta tự hỏi: liệu vị trợ lý mới hôm trước hãy còn vô danh kia có ăn mừng bàn thắng của Ross Barkley quá khích đến thế, nếu HLV đối phương là Juergen Klopp hay Pep Guardiola?
Có lẽ là… không. Và ngay cả khi Marco Ianni có làm thế, có lẽ Pep và Klopp cũng sẽ chẳng làm như Mourinho. Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân. Những gì ta không thích, đừng bao giờ làm cho người. Mourinho hôm nay bị chọc quê, chính bởi ông đã từng chọc quê rất nhiều người trong quá khứ.
Làm sao có thể quên cú móc mắt với Tito Vilanova, khi ấy hãy còn là trợ lý của Pep Guardiola, trên đường piste của trận tranh Siêu Cúp. Rồi Mourinho còn gọi Tito trại đi là Pito, một tiếng lóng ám chỉ "thằng nhỏ".
Người ta đứng trước mặt ông ăn mừng thôi đã tức giận, vậy mà có lúc ông chạy thẳng vào giữa sân Camp Nou để kích động mấy chục nghìn CĐV Barcelona, đến mức Ban quản lý sân phải xịt nước đuổi đi. Hay hành động trượt dài trên mặt cỏ Old Trafford, khi Porto ghi bàn gỡ hòa trong những phút cuối cùng trước Old Trafford.
Mourinho là một kẻ kiêu bạt, đã xây dựng bản thân theo hình mẫu của một "anti-hero", tạm dịch là phản anh hùng. Nếu là nhân vật chính của các phim siêu anh hùng, Mourinho là một Venom hay một Deadpool, xem thường những lề thói và làm mọi cách cốt đạt được mục đích.
Những vì là tù nhân của kết quả, Mourinho bắt đầu cảm thấy mình dần trở thành tù nhân của thời gian. Ông như một kẻ đợi quá khứ đến đọc bản án cho mình.
Hôm qua, các CĐV Chelsea – dù chỉ là số ít – đã hét lên: "F--- off Mourinho!". Và Mourinho đáp lại với ba ngón tay, ngụ ý ba danh hiệu Premier League mà ông đã mang về cho CLB thành London.
Những CĐV đã từng yêu quý và tôn sùng ông đó, nay đã quay phản lại ông. Ngày trước họ từng chia đôi cảm xúc, khi Mourinho đối đầu với Antonio Conte. Nhưng bây giờ, tình cảm họ đã đặt trọn vào Maurizio Sarri cả rồi. Và ngay cả cái màn giơ ba ngón tay kia cũng chỉ là sự lặp lại vụng về của mùa trước. Một nghệ sĩ ảo thuật bậc thầy, ai lại đi diễn một trò hai lần!
Mourinho đã có những vùng vẫy đầy khí khái nam nhi. Đó là cuộc ngược dòng đánh bại Newcastle 3-2 ở Old Trafford. Man United bị dẫn trước rồi lật ngược lại 2-1, trước khi bị ấn định tỷ số 3-2 trong những giây bù giờ. Nhưng tất cả chỉ là những "hồi quang phản chiếu" của một con người trước án tử của số phận.
Paul Pogba có vẻ đã gạt bỏ hiềm khích, Juan Mata đã hay khi được đá ở trung tâm. Nhưng những trận đánh nhỏ lẻ không thể giúp người ta tin vào một Man United hồi sinh. Chelsea chỉ giành một điểm, nhưng lối chơi của họ đã thành hình. Man City và Liverpool giành ba điểm, một thắng đậm một thắng chật vật, nhưng triết lý rõ ràng sáng tỏ.
Còn Man United vẫn không tránh khỏi cái cảm giác chạy ăn từng bữa. Thắng đó mà có thể thua đó. Ngày xưa Mourinho đã dẫn bàn, đối phương đá thêm ba tiếng có lẽ chả thể gỡ hòa nổi. Bây giờ, Quỷ đỏ có thể lọt lưới bất kỳ lúc nào và mỗi trận đấu đều bị đưa vào cửa đồng quy ư tận. Tôi có thể thắng mà cũng có thể thua. Thế trận… bữa bãi ấy rất phản Mourinho.
Vì quá khứ quả thực đã đuổi kịp Mourinho mất rồi!