Tôi là con gái nuôi của bố mẹ. Tôi biết điều này vào năm 18 tuổi, sau khi tôi vào đại học được 1 tháng, bố mẹ lấy giấy tờ ra và thông báo một cách nghiêm túc cho tôi biết. Bố nói do ông bà lấy nhau 4 năm không có con nên khi thấy tôi bị bỏ rơi trước cổng chùa đã làm đơn xin phép được nhận nuôi tôi.
Khi biết tin này tôi rất sốc, tôi chưa bao giờ nghĩ mình là con nuôi bởi vì bố mẹ đối xử với tôi rất tốt. Khi tôi còn bé, bạn bè có gì là tôi sẽ có cái đó. Bố thường xuyên đưa tôi đi chơi trên chiếc xe đạp của ông, mẹ lúc nào cũng dịu dàng ôm ấp, chải tóc, làm đẹp cho tôi. Thậm chí tôi còn cảm thấy mình đúng là số may mắn, vì bố mẹ có mỗi mình tôi nên bao nhiêu tình yêu thương đều dành cho tôi hết. Thế nên khi biết mình là con nuôi, tôi càng trân trọng tình cảm gia đình hơn. Tôi tự nhủ bố mẹ đã chăm sóc tôi như thế, thì giờ tôi đã trưởng thành, tôi sẽ chăm sóc lại ông bà gấp 10 lần để báo hiếu.
Nhưng, mọi việc xảy ra không như tôi đã nghĩ. Vào năm 18 tuổi ấy, tôi bắt đầu ra ngoài xã hội vừa đi học đại học, vừa làm thêm ở các quán bán đồ ăn để lấy tiền chi trả sinh hoạt. Bố mẹ chỉ có thể cho tôi tiền học phí vì đồng lương công nhân của ông bà ít ỏi mà học phí trường tôi khá cao.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi may mắn xin được vào một công ty lớn. Nhưng cũng chính khoảng thời gian này, bất hạnh đổ ập xuống. Bố tôi không hiểu sao lại nghe lời mấy người xấu, bỏ việc và tham gia đầu tư trên mạng nên bị lừa, cầm cố hết cả nhà đất. Mẹ gọi điện cho tôi khóc nức nở xin tôi cứu giúp gia đình.
Tôi cảm thấy rất mệt mỏi nhưng vẫn thương bố vô cùng. (Ảnh minh họa)
Lúc đó trong tay tôi chỉ có vài chục triệu tiết kiệm nên lấy hết ra, lại đi vay thêm từ đồng nghiệp và quỹ của công ty (công ty có quỹ cho nhân viên vay và sẽ trừ 40% lương hàng tháng cho đến khi hết nợ). Vì số tiền vay nợ mà chuỗi ngày sau đó tôi làm hùng hục, nhận tất cả các việc cần tăng ca mà chỉ dám ăn uống tiết kiệm. Hàng tháng tôi vẫn cố trích ra 2 triệu gửi về quê cho bố mẹ có tiền chi tiêu vì bố tôi đã bỏ việc, giờ ông chỉ ở nhà, tinh thần sa sút vì bị mất số tiền lớn.
Mất 3 năm tôi mới trả hết nợ, lúc này tưởng chừng cuộc sống dễ chịu hơn thì mẹ tôi phát hiện mắc ung thư. Vậy là tiền lương hàng tháng của tôi lại đổ dồn vào chữa bệnh cho mẹ. May mắn là mẹ tôi phẫu thuật thành công, có thể sống thêm 8-10 năm.
Không hiểu có phải khi biết mình chỉ có thể sống thêm 1 khoảng thời gian như thế nên mẹ tôi bỗng sinh ra khó tính và hay đòi hỏi. Bà thường gọi điện cho tôi xin tiền để đi du lịch, đi ăn, đi mua sắm. Thế nên suốt 8 năm tiếp theo đó, tôi làm được đồng nào lại gửi về cho mẹ. Bản thân tôi ngoài 30 tuổi vẫn sống trong căn phòng thuê chật chội, lương cao nhưng không dư nổi 1 đồng và đặc biệt không dám yêu ai vì sợ khổ người ta.
1 tháng trước mẹ tôi qua đời, còn bố tôi thì giờ nghiện rượu nặng. Cứ lúc nào say là ông phá phách, hết đập đồ đạc lại mắng chửi những kẻ từng làm ông vỡ nợ. Tôi cảm thấy rất mệt mỏi nhưng vẫn thương bố vô cùng. Song bản thân tôi cũng không biết tương lai mình sẽ ra sao, liệu có lo nổi cho bố nữa không?