Tôi có 1 ông chồng mà người ngoài luôn đánh giá là “có phúc mới cưới được”. Nếu nhìn nhận theo cách tích cực thì chồng tôi khá lành, dễ tính, vợ nói gì cũng nghe, nấu gì cũng ăn, không quan tâm quá nhiều chuyện nhỏ nhặt. Nhưng nếu nhìn nhận 1 cách thực tế thì chồng tôi chưa bao giờ làm tròn trọng trách làm cha, làm chồng.
Anh ấy mở 1 công ty nhỏ, công việc cũng lung tung, lúc bận lúc lại chơi dài. Anh ấy đi làm thì thôi về nhà là gần như không bao giờ để ý nhà cửa ra sao, sạch bẩn như nào. Nếu vợ bảo làm việc gì thì làm không thì thôi, cũng không tự giác. Thậm chí chồng tôi rửa bát cái giẻ còn dính nguyên hạt cơm, phơi quần áo thì ống quần vẫn còn sắn gấu, lau nhà thì chỗ sạch chỗ cát. Nói chung chẳng bao giờ anh ấy chuyên tâm làm 1 việc nhà nào thật chất lượng. Nhiều lần tôi càu nhàu có nói anh cứ như thế sao làm gương được cho con. Thế nhưng thứ anh giỏi nhất có lẽ là nghe vợ chửi, chỉ cười và cười.
Người ngoài nhìn vào không biết còn bảo tôi sướng, chồng dễ tính, dễ đến mức đưa tiền vợ muốn tiêu gì thì tiêu, dễ đến độ Tết nhất còn "bàn mưu tính kế" cho vợ về ngoại ăn Tết… Đấy, còn mong chờ gì hơn! Nhiều lúc ngẫm nghĩ tôi ức rồi cũng cho qua, thôi thì nhìn vào ưu điểm của nhau mà sống. Thế nhưng thi thoảng có những chuyện xảy ra mà tôi chỉ muốn ly hôn cho nhẹ nợ.
2 hôm nay trời mưa bão, lụt lội khắp nơi. Hôm qua tôi tranh thủ tan làm là lao về nhà, định bụng nấu gì ngon ngon hợp với thời tiết mát mẻ này. Tôi hỏi con trai muốn ăn gì nó bảo muốn ăn lẩu mẹ nấu. Vậy là tôi lại xách áo mưa ra chợ, mua đầy đủ các nguyên liệu. Trời mưa gió lại tắc đường, đi chợ cũng gian nan lắm chứ, nhưng tâm lý thì vẫn thoải mái vì được nấu bữa ngon cho gia đình ăn.
2 mẹ con nấu nướng, trang trí các kiểu rồi bày ra bàn chờ bố về. 7h tối tôi vẫn chưa thấy chồng đâu, gọi điện thì anh bảo đường nào cũng ngập, anh đang tìm lối về. Tôi cho thằng cu ăn trước rồi bản thân vẫn cố chờ chồng. Đến 8h tối anh ấy nhắn vẻn vẹn 1 tin: “Mưa quá không về được, anh em ở xưởng gọi đồ ngồi uống bia rồi em ăn trước đi đừng chờ anh”. Không hiểu sao cảm xúc dâng trào tôi ức đến òa khóc, rõ ràng tôi đã báo trước, rõ ràng tôi đã giục nhắc vậy mà chồng tôi vẫn chọn bạn chứ không phải gia đình.
Chưa có bữa cơm nào mà tôi thấy khó nuốt như thế. Tôi nghĩ về hôm nay và nhiều hôm khác, đây cũng không phải lần đầu chồng tôi vô tâm với vợ con như thế. Chỉ cần có những cuộc vui mời gọi, anh ấy sẵn sàng quên mất đang có vợ con chờ đợi ở nhà.
Tâm trạng tôi rất tệ, như cơn mưa nặng nề ngoài kia. Tôi cứ ngồi như thế đến hơn 11h chồng tôi mới về. Không hỏi han hay xin lỗi vợ 1 câu, anh ấy chỉ dặn: “Mai đèo anh đi làm nhé, xe chết máy vứt ở chỗ sửa rồi”. Cuối cùng thì vẫn là tôi 1 mình ôm uất ức. Tôi phải làm sao với cuộc hôn nhân này, tôi phải làm gì mới thay đổi được chồng tôi đây? Anh ấy có xứng đáng để tôi ly hôn hay tôi đang nghĩ quá nhiều và phóng đại mọi thứ?