Blanche Monnier là một nàng tiểu thư với vẻ ngoài xinh đẹp diễm lệ ở thế kỷ 19. Nàng cùng gia đình quyền quý của mình sống tại Poitiers, Pháp, chỉ cách Paris 4 giờ chạy xe.
Tưởng rằng cuộc sống của một cô tiểu thư danh giá giàu có sẽ ngập tràn trong nhung lụa, sung sướng hưởng phước cả đời nhưng ngờ đâu chỉ vì tình yêu, Blanche đã phải trả giá một cách kinh khủng trong địa ngục trần gian.
Vụ biến mất kỳ lạ của tiểu thư Blanche khiến nhiều người rất ngạc nhiên.
Ở độ tuổi 25, nàng Blanche đã phải lòng một chàng luật sư nghèo. Cặp tình nhân yêu nhau một cách say đắm nhưng rất nhanh chóng, mẹ Blanche, bà Louise Monnier đã phát hiện ra và phản đối kịch liệt mối tình này.
Cho rằng anh luật sư quá nghèo hèn chẳng “môn đăng hộ đối” kia làm sao xứng với thân phận cao sang của Blanche, bà Louise dùng hết mọi cách để ngăn cản họ gặp nhau.
Dĩ nhiên, mọi nỗ lực của người mẹ đều không thành công, Blanche vẫn luôn kiên định với tình yêu mình chọn lựa.
Đến năm 1876, Blanche đột nhiên mất tích không dấu vết. Ngay cả bạn bè thân thiết hay chàng luật sư cũng không một ai hay tin cô đã đi đâu.
Mẹ và anh trai Blanche rất đau khổ vật vã suốt một khoảng thời gian sau khi cô mất tích và rồi họ cũng phải tập làm quen dần với sự thật đó. Bẵng đi nhiều năm, người ta cũng không còn nhắc đến Blanche nữa.
Sự mất tích của cô tiểu thư nhà giàu đã trở thành một bí ẩn không lời giải đáp, cho đến năm 1901, Tổng chưởng lý tại Paris bỗng nhận được một bức thư viết tay kỳ lạ. Bức thư nặc danh đã tố cáo một sự thật kinh khủng.
Bức thư nặc danh tố cáo sự việc gửi đến ngài Tổng chưởng lý.
“Gửi ngài Tổng chưởng lý, tôi xin thông báo đến ngài một sự việc khủng khiếp. Có một phụ nữ không chồng bị giam trong nhà của Madame Monnier. Suốt 25 năm qua, cô ta đã sống vật vờ như bóng ma, đói khát và bẩn thỉu trên đống rác rưởi và chất thải của chính mình”.
Bức thư tố cáo đã khiến cho lực lượng cảnh sát hoang mang bởi không ai có thể tin được phu nhân quyền quý nhà Monnier lại có thể làm điều kinh khủng như vậy.
Từ xưa đến nay, bà Louise vẫn luôn là một người được nể trọng ở Paris, bà thuộc tầng lớp quý tộc và từng được trao rất nhiều giải thưởng vì sự đóng góp không mệt mỏi đối với cộng đồng.
Đội cảnh sát được cử đến kiểm tra nhà Monnier đã bị gia đình họ đuổi đi. Tuy nhiên các nhân viên cảnh sát rất quyết liệt, dùng sức đẩy cửa xông vào nhà. Họ lùng sục khắp ngôi nhà và phát hiện ra một căn phòng nhỏ xíu bốc mùi hôi khủng khiếp trên tầng 2.
Khi phá cửa mở ra, cảnh sát gần như phát nôn bởi mùi xú uế nồng nặc tỏa từ căn phòng ẩm thấp và tối đen như mực ấy.
Giữa đống rác thải ngổn ngang, họ kinh hoàng nhìn thấy một người phụ nữ gầy trơ xương lấm lem không một mảnh vải che thân nằm trên chiếc đệm mục nát. Không ai khác, đó chính là Blanche.
Không ai ngờ, Blanche bị giam giữ trong căn phòng tối ẩm thấp và bẩn thỉu suốt 25 năm.
“Xung quanh cô Blanche là bao bọc bởi chất thải, thức ăn đã thối mốc. Chúng tôi còn nhìn thấy những mảnh vỏ hàu, và sâu bọ bò lổm ngổm trên giường của cô ta.
Không khí đặc quện không thở nổi và mùi hôi thối trong phòng kinh khủng đến mức chúng tôi không thể ở lâu hơn được nữa để điều tra”, một viên cảnh sát có mặt tại căn phòng thuật lại.
25 năm trời, Blanche chẳng hề mất tích đi đâu cả mà bị giam giữ bởi mẹ và anh trai ngay trong chính ngôi nhà của mình.
Ở căn phòng tối ngộp bé xíu không có lấy một ô cửa sổ, Blanche không được tiếp xúc với ai ngoài mẹ, anh trai và người giúp việc thỉnh thoảng đến vứt cho cô ít đồ ăn thừa.
Blanche thậm chí còn không được mặc quần áo, không được tắm rửa. Họ giam giữ Blanche với yêu cầu cô phải từ bỏ tình yêu của mình thì mới được thả ra, thế nhưng cho đến năm 1885, người yêu của cô chết đi, Blanche vẫn tiếp tục bị giam cầm trong ngục tối.
Hơn hai thập kỷ, người con gái tội nghiệp ấy chỉ nằm một chỗ, ăn ngủ hay đi vệ sinh cũng là ở trên giường. Địa ngục trần gian tối tăm ấy chẳng cần có thêm chút bạo lực nào cũng đủ biến bông hoa xinh đẹp một thời trở nên suy kiệt cả về thể chất lẫn tinh thần.
Dần dà Blanche đã trở thành một người điên. Khi được giải cứu và đưa đến bệnh viện, Blanche chỉ nặng vỏn vẹn 24 ký, gần như không thể nói chuyện và rất sợ hãi ánh mặt trời - thứ mà cô đã không được nhìn thấy 25 năm qua.
Câu chuyện của Blanche phủ sóng khắp mặt báo cũng như trở thành đề tài cho nhiều cuốn sách, các bộ phim tài liệu.
Lời khai của bà Louise và con trai với cảnh sát nói rằng Blanche bị điên loạn, tâm thần không ổn định nên thường hay la hét giận dữ. Tuy vậy khi cảnh sát tiếp xúc với Blanche, họ lại thấy cô khá điềm tĩnh, thậm chí còn tỏ vẻ rất vui khi được đi tắm.
Bà Louise sau khi bị bắt thì 15 ngày sau đã lên cơn đau tim và qua đời. Có người nói bà chết là bởi vì cảm thấy quá tội lỗi và hối hận vì những điều kinh khủng mình gây ra cho con gái.
Trong cuốn sách The Sequestered Woman of Poitiers: An Unprecedented Affair viết về cuộc đời của Blanche có ghi rằng, mẹ của cô đến trước khi chết đã thay đổi di chúc, để lại toàn bộ gia sản cho con gái thừa kế.
Về phần anh trai của Blanche sau khi đưa ra tòa xét xử phải nhận mức án 15 tháng tù giam. Sau đó hắn đã kháng án với lý do là mẹ hắn là người nắm quyền trong gia đình và hắn đã cố hết sức giúp đỡ em gái nhưng không thành, cũng không có bất cứ hành vi bạo lực nào với em gái.
Cuối cùng phiên tòa xử cho hắn vô tội. Đây là một quyết định làm cho công chúng phẫn nộ.
Blanche mãi mãi không thể chữa lành tổn thương về tinh thần.
Sau một thời gian điều trị trong bệnh viện, Blanche dần hồi phục lại sức khỏe, lấy lại một chút cân nặng và có thể nói được một vài từ. Tuy vậy những tổn thương về tinh thần trong nhiều năm trời khiến cho Blanche không bao giờ có thể trở thành người bình thường được nữa.
Cô được đưa đến sống tại viện điều dưỡng ở Bois và trải qua 12 năm yên bình trước khi từ giã cõi đời vào năm 1913.