Giải vô địch Nam Tư năm 1999 đã bị đình hoãn vì cuộc ném bom của NATO. UEFA sau đó đã thừa nhận ngôi vô địch cho Partizan Belgrade, đội dẫn đầu giải lúc đó.
Hôm nay có thể là ngày thứ ba đáng nhớ trong lịch sử châu Âu khi ngày 17-3 có thể là ngày đăng quang đồng loạt cho những CLB đang đứng đầu ở những giải vô địch quốc gia đang bị đình hoãn vì Covid-19.
UEFA hôm nay đối mặt với tình thế khó khăn khi sẽ phải làm rõ quan đỉểm ở cuộc họp với các liên đoàn quốc gia trong việc định hướng tương lai các giải đấu cấp quốc gia và châu lục.
Một mặt, chắc chắn là EURO 2020 sẽ được dời sang năm 2021 . Đó là giải pháp tốt nhất và toàn vẹn cho các bên, bất kể ý tưởng tệ hại đến từ Nga, vốn đề nghị đứng ra đăng cai giải năm nay.
Việc dời EURO sang năm 2021 không chỉ giúp giải thực hiện được tham vọng một "EURO không biên giới" (khi tổ chức EURO theo một thể thức mới, đăng cai đồng loạt ở nhiều quốc gia) mà còn giúp các CLB, vốn sẽ tổn thất hàng triệu euro chỉ vì phải rút ngắn giải hay đúng hơn là cắt ngắn giải vô địch ngay lúc này, có khả năng gỡ vốn.
Hãy hình dung, nếu EURO không bị dời lại, có nghĩa là giải phải tổ chức muộn nhất là vào tháng 7, nên các giải vô địch phải kết thúc vào giữa tháng 6. Khả năng này chỉ xảy ra nếu dịch cúm Covid-19 kết thúc trong 2 hay 3 tuần tới.
Nhưng điều ai cũng có thể cảm nhận là Covid-19 có thể kéo dài đến cuối tháng 4 nên từ Premier League, La Liga đến Serie A đều không kịp thời gian để "chạy" cho hết 10 hay 12 vòng đấu cuối cùng, lại còn chưa kể thời gian để hoàn tất Champions League, Europa League…
Ngược lại, nếu dời EURO sang 2021, mọi thứ sẽ cải thiện sau Covid-19, các giải vô địch quốc gia có điều kiện để hoàn tất chặng cuối, cho dù có khi giải quốc gia chỉ nối lại vào đầu tháng 5, trong lúc các cúp châu Âu cũng có điều kiện tổ chức các trận chung kết.
Tuy nhiên, cũng có khả năng Covid-19 kéo dài đến cuối tháng 5 khiến các giải quốc gia phải kết thúc sớm cho dù EURO đã dời sang 2021. Nếu tính huống này xảy ra, các Liên đoàn sẽ phạm sai lầm nếu không nhất trí kết thúc giải đấu tai ương ngay lúc này để tránh dây dưa sang mùa tới.
Theo cách này, UEFA có thể tiếp tục tiền lệ được thiết lập vào năm 1999, khi việc NATA ném bom Nam Tư đã buộc phải kết thúc sớm giải vô địch xứ này. Vào năm đó, Chủ tịch UEFA Lennart Johansson đã quyết định thừa nhận nhà vô địch Partizan Belgrade, dù chỉ hơn Obilic 2 điểm.
Quyết định nói trên sẽ đụng chạm với các quy định của Tây Ban Nha, vốn đảm bảo rằng ngôi thứ sau cùng phải được quyết định giữa La Liga và Liên đoàn, còn trong trường hợp bất đồng, chủ tịch liên đoàn sẽ quyết định.
Trong trường hợp UEFA có thẩm quyền tối đa để cuối cùng quyết định nhà vô địch, Barcelona, Juventus và Liverpool, trong số những CLB khác, họ sẽ bổ sung thêm một danh hiệu mới vào hồ sơ của họ. Sau đó, chỉ cần quyết định đội nào đi lên và đội nào đi xuống ở các giải đấu khác nhau.
Barca, Juve và Liverpool cũng có thể mỉm cười nếu họ nhìn vào những gì đã xảy ra ở Chile vài tháng trước. Chức vô địch cuối cùng không thể kết thúc vì các cuộc nổi dậy xã hội nghiêm trọng ở nước này và FA Chile để tuyên bố đội bóng đứng đầu tại thời điểm đó là người chiến thắng: Đại học Católica.
Tuy nhiên, vào thời điểm đó, Đại học Católica đang đứng đầu bảng một cách thoải mái khi họ cách Colo Colo 13 điểm với 6 trận còn lại.