Đó là câu chuyện của một người chồng mất vợ vì gia đình cố sinh con trai. Biến cố lớn để lại trong ảnh nỗi day dứt suốt cả cuộc đời. Gia đình thiếu đi một mảnh ghép, mãi mãi không thể nào trọn vẹn.
"Mùa đông năm nay lạnh quá!
Ngày mai là tôi phải thu dọn quần áo của vợ đem đi cho cô ấy rồi. Tôi đã giữ nó 2 năm nay, để nguyên mọi đồ đạc trong nhà từ khi cô ấy mất.
Vợ chồng tôi lấy nhau 10 năm rồi. Tôi là đứa con độc đinh duy nhất của dòng họ. Con trai trưởng nên áp lực sinh con trai lớn lắm dù không khá giả gì. 2 đứa đầu đều con gái lại sinh mổ, tôi cũng không muốn sinh con thứ 3 vì sợ nguy hiểm tính mạng vợ. Nhưng rồi vợ tôi đi soi trứng và quyết định sinh đứa nữa, canh con trai. Và lần này vợ tôi bầu con trai thật. Cả nhà tôi mừng lắm.
Khó khăn áp lực con cái học hành cộng khoản tiền canh trứng con trai khiến cơm áo gạo tiền cứ ngày một nặng lên. Chúng tôi đành gửi một cháu về quê học. Vợ chồng đi làm tích góp gửi tiền về quê cho ông bà chăm giúp, chẳng dám sắm thứ gì.
Đến ngày gần sinh vợ tôi vẫn bình thường, sức khoẻ tốt. Cả gia đình hân hoan đón con chào đời. Hôm đó là ngày bọn tôi chọn sinh mổ sớm hơn dự tính. Vợ tôi trước khi vào phòng vẫn cười nắm tay tôi và nói "đợi em nhé" nhưng trong lòng tôi tự nhiên bất an vô cùng.
Vẫn là tiếng người và âm thanh bệnh viện như mọi khi. Rồi lúc sau là dồn dập những âm thanh khác nữa. Vợ tôi bị tai biến sản khoa.
Được chuyển lên bệnh viện trung uơng cấp cứu luôn nhưng không cứu được. Chỉ còn lại thằng bé con, tôi đỡ con, thất thần mất ngủ mấy tháng liền. Cuộc sống không đủ ăn đủ mặc khiến vợ tôi gầy gò nằm đó. Tôi ôm con đỏ hỏn với 2 đứa nhỏ nhìn vợ lần cuối.
Tôi vẫn nhớ như in hình bóng của vợ tôi, nhớ những thức ăn vợ nhịn ăn ở công ty phần về cho con nhỏ, nhớ vợ nhịn mặc cả năm có mấy bộ quần áo cũ cũng chẳng dám mua. Tôi xót vợ lắm. Vợ tôi mất chẳng kịp nói câu nào. Tôi nén lòng mua cho cô ấy bộ váy cô ấy thích. Tự tay tắm rửa, thay cho vợ tôi. Tới hôm nay khi thằng bé đã 2 tuổi, tôi mới quyết định dọn quần áo của vợ mang đi.
Quần áo cũ của vợ khiến người đàn ông nhói lòng
Giờ tôi đã hiểu cái người đàn ông cần không phải là con trai hay con gái mà chính là mái ấm và người vợ tào khang bên cạnh. Tại sao phải chạy theo dư luận dù nó nguy hiểm đến tính mạng vợ con?
Lòng tôi hôm nay đau quá. Chỉ muốn thú nhận tôi có tội với vợ tôi, nợ cô ấy cả cuộc đời", người đàn ông tâm sự.
Câu chuyện buồn khiến người ta không khỏi nao lòng. Sinh con trai là điều mà nhiều gia đình Việt Nam mong muốn. Tư tưởng trọng nam khinh nữ khiến họ bất chấp tất cả để có một cậu quý tử trong nhà. Trên con đường đeo đuổi ước muốn ấy, những người vợ phải chịu thiệt thòi nhất.
"Đọc mà đứt ruột. Cả hai vợ chồng anh đều đáng thương! Mất vợ là mất một nửa gia đình, con thơ không còn hơi ấm của mẹ. Ước gì người Việt biết sợ, đừng phân biệt giới tính nữa, con nào chẳng là con", tài khoản Nhật Phương bày tỏ.
"Mỗi lần bầu bí, sinh đẻ rút đi bao nhiêu sức khỏe của người phụ nữ. Còn người là còn tất cả, đừng hy sinh người đang hiện hữu chỉ vì áp lực xã hội. Cứ sinh con trai thì đảm bảo hạnh phúc gia đình à?", một dân mạng khác bức xúc.
Hạnh phúc thực sự là khi gia đình sống vui khỏe bên nhau, phụ nữ được yêu thương và tôn trọng như một nửa còn lại. Cuộc sống là của bạn, quyết định cũng nằm trong tay bạn, những lời đồn thổi ngoài kia chỉ như gió thoảng qua tai, người ngoài không sống thay bạn đâu. Chẳng ai quý mạng sống của bạn bằng chính bạn, hãy suy nghĩ thận trọng trước khi ra quyết định để không phải hối hận cả một đời.