Máy bay không người lái SWIFT
Ấn Độ đã thử nghiệm thành công thiết bị cánh bay tự hành tại Khu thử nghiệm hàng không ở Chitradurga, Karnataka, theo thông báo của Tổ chức Nghiên cứu và Phát triển Quốc phòng (DRDO) trong một tuyên bố đưa ra ngày 1/7.
"Hoạt động ở chế độ hoàn toàn tự động, máy bay đã thể hiện một chuyến bay hoàn hảo, từ quá trình cất cánh, điều hướng và hạ cánh trơn tru. Chuyến bay này đánh dấu một cột mốc quan trọng trong việc chứng minh các công nghệ quan trọng hướng tới sự phát triển của máy bay không người lái trong tương lai và là một bước tiến quan trọng hướng tới khả năng tự lực trong các công nghệ phòng thủ chiến lược", Bộ Quốc phòng Ấn Độ cho biết.
Máy bay không người lái của Ấn Độ, còn được gọi là Máy bay không người lái tàng hình cánh bay thử nghiệm (SWIFT), là một bước tiến quan trọng trong nỗ lực của quốc gia Nam Á nhằm giảm sự phụ thuộc vào các nhà cung cấp nước ngoài.
Theo Bộ Quốc phòng Ấn Độ, khung máy bay, khung gầm, hệ thống điều khiển bay và hệ thống điện tử hàng không đều được sản xuất trong nước.
Times Now cho biết kích thước của máy bay không người lái SWIFT dài 3,96 mét, sải cánh 4,8 mét và nặng khoảng 1043 kg.
Defense News cũng lưu ý rằng máy bay không người lái nặng 1 tấn này được trang bị động cơ phản lực cánh quạt NPO Saturn 36MT của Nga, cho thấy Ấn Độ vẫn chưa hoàn thiện công nghệ sản xuất động cơ máy bay cỡ nhỏ để sử dụng cho máy bay không người lái.
Tuy nhiên, Times Now cũng cho biết Động cơ quạt tăng áp cỡ nhỏ (STFE) của Cơ sở nghiên cứu tuabin khí (GTRE) của DRDO có trụ sở tại Bangalore sẽ thay thế động cơ do Nga sản xuất.
SWIFT là phiên bản thu nhỏ của máy bay không người lái chiến đấu Ghatak.
Báo cáo của Bộ phận nghiên cứu quốc phòng Ấn Độ cho biết nước này đã khởi xướng chương trình máy bay không người lái tàng hình sau khi Mỹ từ chối bán máy bay không người lái Avenger vào năm 2017, buộc họ phải tìm kiếm các giải pháp bản địa để đáp ứng yêu cầu về một máy bay không người lái có tiết diện radar thấp, độ bền và tốc độ cao cho các nhiệm vụ tình báo, giám sát, trinh sát và tấn công chính xác.
Nguồn tin cũng nói rằng Ấn Độ đã khởi xướng chương trình Ghatak để cải thiện khả năng tấn công của Không quân Ấn Độ (IAF) trên không phận và giảm thương vong về người trong các nhiệm vụ có nguy cơ cao.
Do đó, một máy bay không người lái với thiết kế cánh bay có thể là giải pháp tối ưu cho các yêu cầu của Ấn Độ.
Khắc tinh của hệ thống phòng không
Theo trang web quốc phòng Top War, thiết kế cánh bay giúp tăng tốc độ bay, lực cản thấp hơn và khả năng tàng hình tốt hơn trước radar nhưng phải trả giá bằng độ ổn định khi bay, khả năng cơ động thấp và mất lực nâng.
Bất chấp những đặc điểm hiệu suất hỗn hợp này, máy bay ném bom nguyên mẫu Horten Ho 229 của Đức và máy bay ném bom tàng hình B2 của Mỹ cũng mang thiết kế cánh bay.
Ngoài ra, một số cường quốc quân sự đã thiết kế máy bay không người lái cánh bay như Mỹ với RQ-170 Sentinel, Nga sử dụng Su-70 Okhotnik B và Trung Quốc là Hongdu GJ-11.
Một máy bay không người lái tàng hình như Ghatak được cho là câu trả lời cho việc vượt qua các hệ thống phòng không đáng gờm như HQ-9/P của Trung Quốc.
Như vậy, máy bay không người lái Ghatak của Ấn Độ có thể giống máy bay không người lái tàng hình RQ-180 của Mỹ, được mô tả là máy bay ném bom tàng hình không người lái đáp ứng yêu cầu của không quân Mỹ về các nhiệm vụ thâm nhập sâu tầm xa trong không phận được bảo vệ nghiêm ngặt.
Theo Asia Times, việc Pakistan hiện đại hóa hệ thống phòng không có thể đã thúc đẩy Ấn Độ phát triển máy bay không người lái tàng hình của mình.
Vào tháng 10/2021, Janes đưa tin rằng Pakistan đã giới thiệu hệ thống phòng không tầm xa HQ-9/P do Trung Quốc sản xuất để đề phòng nguy cơ xảy ra các tình huống như các cuộc không kích Balakot năm 2019 của Ấn Độ.
Theo Janes, HQ-9/P có tầm bắn 100 km chống lại tên lửa hành trình và máy bay với xác suất tiêu diệt một phát bắn ở mức cao. Tuy nhiên, nguồn tin nói rằng phạm vi nói trên chỉ chống lại máy bay, với phạm vi phát hiện chống lại tên lửa hành trình và các mục tiêu nhỏ hơn là 25 km.