Những thành viên của Hội đồng xét xử có lẽ đều mang cảm giác vừa tức, vừa buồn cười trong phiên xử bị cáo Nguyễn Bá Màu (SN 1971, ngụ thôn An Đô, phường Hương Chữ, thị xã Hương Trà, Thừa Thiên - Huế). Dù ra toà lần đầu, bị cáo này... không cần xin toà giảm án trong phần lời nói sau cùng, khăng khăng “cam đoan chấp nhận mọi hình phạt đáng phải nhận”.
Bị cáo Nguyễn Bá Màu
Tên trộm “quân tử dại”
Ngày 26/12/2012, TAND thị xã Hương Trà đã đưa ra xét xử công khai vụ án hình sự đối với bị cáo Nguyễn Bá Màu về tội trộm cắp tài sản. Gần hết buổi xét xử, cô vợ của Màu mới xuất hiện.
Theo cáo trạng vụ án, vào trưa 8/8/2012, Màu tìm đến nhà người họ hàng Thái Hội Siểm (ngụ Bồn Trì, phường Hương An, thị xã Hương Trà) thăm hỏi. Dù đã được gia đình anh Siểm tiếp đón đàng hoàng, thậm chí mời ăn cơm trưa nhưng Màu lại “đáp lễ” bằng việc lấy trộm chiếc xe gắn máy của gia chủ.
Theo lời khai của người bị hại, hôm đó sau bữa cơm trưa Màu có hỏi mượn chiếc xe mô tô Wave S đi thăm bạn. Do không tin tưởng vị họ hàng xa vốn lâu nay “điều tiếng chẳng tốt đẹp gì”, chủ nhà từ chối rồi đi ngủ trưa. Không được cho mượn xe máy nhưng Màu vẫn ngồi chơi bình thường.
Gia đình anh Siểm quên chìa khoá xe máy vẫn còn trong ổ khoá. Đấy cũng chính là thời cơ khiến tên trộm nảy sinh lòng tham, chiếm đoạt xe.
Đợi mọi người trong nhà anh Siểm ngủ say, vị khách nhẹ nhàng dắt xe ra ngõ, bật khoá điện, chạy bon bon như thể đó là “xe chính chủ”. Chủ nhà sau giấc ngủ trưa miên man trở dậy, định chạy xe đi làm thì không thấy xe máy đâu, hốt hoảng la tìm. Vụ việc sau đó được trình báo lên công an. Sàng lọc đối tượng trong khu vực, cộng với những tình tiết nạn nhân cung cấp, cảnh sát nhận định Màu chính là nghi phạm số một gây ra vụ trộm.
Tuy nhiên, khi cơ quan chức năng gửi giấy mời đến cơ quan làm việc thì Màu đã “mất tăm” khỏi địa phương trước đó mấy ngày. Chưa đầy một tuần sau, Màu bất ngờ bị người dân và công an Hương Trà bắt giữ cùng với tang vật là chiếc Wave S. Tại cơ quan điều tra, đối tượng thừa nhận toàn bộ hành vi phạm tội của mình.
Ngày bị đưa ra xét xử, bị cáo Màu cũng không hề phản cung, quanh co chối tội hay có bất kì lời tự bào chữa nào. Thay vào đó gương mặt bị cáo hiện rõ nỗi buồn bực, bất mãn. Bị cáo còn khiến HĐXX càng bất ngờ hơn khi trả lời mạch lạc rằng: “Toà xử sao tôi xin chịu vậy, tôi không xin giảm án đâu”.
Nghe vậy, một hội thẩm thắc mắc: “Tại sao không xin giảm án, không nhớ vợ con ở nhà à?”, thì Màu đáp: “Ở tù vui hơn ở nhà, ở trong trại quen rồi nên không cảm thấy nhớ vợ, nhớ con nữa”. Tất cả thành viên HĐXX tại phiên toà đều lắc đầu ngán ngẩm trước thái độ bất mãn của bị cáo. “Trong suốt cuộc đời xử án tôi chưa gặp bị cáo nào lại không xin toà giảm án như bị cáo Màu”, vị thẩm phán chia sẻ bên hành lang phiên tòa.
Sau giờ nghị án, xét thấy hoàn cảnh bị cáo mồ côi cha mẹ từ nhỏ, gia cảnh khó khăn nên tòa tuyên phạt Màu 9 tháng tù giam. Nghe xong lời tuyên án, “đạo chích” Nguyễn Bá Màu không hề phản ứng gì, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm xuống đất.
Trộm xe đạp, bỏ lại… xe máy
Lật lại hồ sơ vụ án, có một sự trùng hợp ngẫu nhiên đó là đối tượng bị bắt giữ bởi chính xóm giềng của mình chỉ vì họ muốn xin chuộc lại chiếc xe đạp bị Màu lấy cắp trước đó. Cụ thể, trước ngày gây ra vụ trộm xe máy, Màu có lấy một chiếc xe đạp của người dân cạnh nhà sau đó bỏ trốn biệt tích. Gia đình bị mất trộm biết rõ hoàn cảnh của Màu nên cam đoan với hắn sẽ bỏ qua mọi chuyện, miễn sao Màu chỉ ra nơi bán xe để họ đến chuộc lại cho con cái làm phương tiện đi học.
Thậm chí tiền chuộc xe người bị hại cũng tình nguyện sẽ bỏ ra hoàn toàn chứ không bắt Màu bồi thường. Nhưng có lẽ vì quá sợ hãi, Màu đã bỏ trốn khỏi nhà mãi đến ngày 8/8 thì bất ngờ “cưỡi xe máy” về làng mà không ngờ rằng hàng xóm đang chờ sẵn. Trùng hợp rằng cùng thời điểm này, công an thị xã Hương Trà cũng đã phát lệnh truy bắt nghi phạm trộm cắp này.
Anh Hoàng Kim Khánh, người tham gia truy bắt tên trộm đến cùng và bàn giao cho cơ quan chức năng kể lại: “Hôm đó đang làm vườn thì người bị mất xe đạp gọi điện báo cho tôi là có người nhìn thấy Màu về làng, nhờ tôi giữ chân giúp để ảnh hỏi chuộc lại xe”. Anh Khánh liền cùng với một hàng xóm khác lên xe máy chạy đón lõng đối tượng. Chạy xe được đoạn ngắn, anh bắt kịp nghi phạm đang đi theo hướng lên xã Bình Điền.
Biết bị phát hiện, có người truy đuổi, đối tượng tăng ga bỏ chạy nhưng không kịp. Chưa kịp nghe hàng xóm nói rõ “thiện chí”, Màu bỏ xe, chạy thục mạng lên núi, sau đó tiếp tục lẩn vào rừng tràm trốn. “Mất hơn một giờ chạy bộ, rượt đuổi khoảng 2km chúng tôi mới bắt kịp Màu và khống chế được. Lúc đó tôi tiếp tục hỏi chiếc xe máy ở đâu ra thì Màu ỡm ờ rồi thừa nhận vừa trộm ở nơi khác”, anh Khánh kể tiếp.
Bi kịch ít được vợ quan tâm?
Theo lời người dân thôn An Đô, Màu là đối tượng có tiếng chuyên trộm cắp trong khu vực. Từ mô-tơ điện đến xe đạp, “đạo chích làng” đều “khoắng đẹp” ngay ban ngày. Trớ trêu rằng dù biết Màu trộm tài sản của mình nhưng các nạn nhân đành “cam tâm” bởi không thể bắt đền kẻ nát rượu này.
Ngay anh Khánh sống cạnh nhà Màu cũng từng bị chính hàng xóm của mình lấy mất chiếc xe đạp, phải bỏ ra 100 ngàn chuộc về. Một số người dân khác cho biết sở dĩ Màu “nghiện ăn trộm” như thế bởi tâm trí không bình thường, nhiều ý kiến còn nghi hoặc Màu mắc bệnh tâm thần.
Còn theo lời bị cáo khai trước toà, nguyên nhân khiến hắn trở thành đạo chính bởi tật nghiện rượu, bất mãn cuộc sống gia đình. “Bị cáo ăn trộm để có tiền uống rượu”, Màu khai báo.
Người dân địa phương còn cho hay thêm trước đây Màu vốn là chàng trai ngoan hiền, chịu khó làm ăn. “Có thời gian Màu được biết đến là người trồng cây cảnh có tiếng ở Huế. Nhiều vụ nó lãi tới cả trăm triệu ấy chứ”, một hàng xóm khác của Màu cho biết thêm.
Nhận xét về quá khứ đối tượng, hầu hết dân làng đều xác nhận ý kiến trên. Trước thời gian sa vào rượu chè dẫn đến trộm cắp, Màu còn là chàng trai giỏi giang, gặp việc gì làm việc đó. Có người cho rằng nguyên nhân nữa khiến chàng trai làng sa ngã chính tại cô vợ không toàn tâm chăm lo cuộc sống gia đình.
“Vợ nó từng có một đời chồng, chỉ buôn bán nhỏ ngoài chợ mà nhiều hôm đi suốt ngày chẳng thèm ngó ngàng đến cơm nước chồng con, lại say mê vào cờ bạc nữa chứ. Thi thoảng thằng Màu vẫn ghé nhà tôi xin cơm ăn đó thôi”, một chị bán hàng tạp hoá đầu thôn An Đô nhận định.
Chả trách bị cáo đặc biệt này tâm sự trước tòa rằng “ở tù vui hơn ở nhà”.