>> Toàn cảnh vụ ông Nguyễn Thanh Chấn bị xử oan ÁN OAN 10 NĂM
Ngày 6/11, tại TAND tối cao, Hội đồng thẩm phán TAND tối cao gồm 15 thẩm phán đã xét xử tái thẩm vụ án mạng gây chấn động dư luận tại Bắc Giang hồi năm 2003 liên quan đến ông Nguyễn Thanh Chấn (SN 1961, ở Việt Yên, Bắc Giang). Theo đó, Hội đồng thẩm phán TAND tối cao đã chấp nhận kháng nghị từ Viện KSND tối cao và đã quyết định: Huỷ bản án phúc thẩm, sơ thẩm để điều tra lại từ đầu.
Trước thông tin như vậy, ông Nguyễn Thanh Chấn cho hay ông cảm thấy vui mừng và đã chia sẻ về những lá đơn kêu oan của ông từ ngày mới vào tù với báo chí. Trong những lá đơn đó, ông Chấn đã tường thuật lại vụ án theo quan sát của bản thân và lập luận để kêu oan. Sau đây là nội dung một lá đơn kêu cứu của ông Nguyễn Thanh Chấn năm 2005.
Đơn kêu oan khẩn cấp của ông Chấn năm 2005
“Kính gửi Văn phòng Chính phủ Nước CHXHCN Việt Nam
Kính thưa vị đại diện Văn phòng Chính phủ
Tên tôi là Nguyễn Thanh Chấn (SN 1961 ở thôn Me, xã Nghĩa Trung, huyện Việt Yên, Bắc Giang (con liệt sĩ)).
Tôi bị TAND tỉnh Bắc Giang và Tòa phúc thẩm TAND Tối cao tại Hà Nội xử phạt tù chung thân về tội giết cô Nguyễn Thị Hoan người cùng xóm, cách nhà tôi khoảng 100m.
Tôi thấy tòa phúc thẩm xét xử không đúng người, không đúng tội và tôi bị xử oan. Khoảng thời gian cô Nguyễn Thị Hoan bị giết nói là từ 19h15 đến 19h30 ngày 15/8/2003. Thời gian này tôi đã đi lấy nước về và đang ở quán bán hàng cùng với vợ. Tôi còn bấm điện thoại cho ông Thực gọi đi số máy 566095 có bà Nhâm đứng đó biết.
Tại phiên tòa phúc thẩm, ông Thực và bà Nhâm đều xác nhận như trên và cam đoan trước Tòa án và Viện Kiểm sát tối cao xin chịu trách nhiệm trước pháp luật nếu họ xác nhận sai sự thật. Bảng kê điện tử của bưu điện thanh toán tiền điện thoại có cuộc gọi từ máy nhà tôi đến số máy 566095 từ 19h05’ đến 19h31’ ngày 15/8/2003. Tất cả dấu vết chân, vết tay thu được ở nhà cô Hoan ở cánh cửa đều không phải là dấu chân dấu tay tôi quần áo dép của tôi do vợ tôi nộp không có dấu vết gì liên quan đến vụ án.
Con dao đâm cô Hoan thu ở hiện trường không có chuôi, nói là tôi thủ tiêu chuôi dao nhưng không có bằng chứng và không thu giữ được chuôi dao.
Vụ án xảy ra ngày 15/8/2003 cơ quan công an đã khám nghiệm hiện trường và giám định pháp y ngày 16/8/2003 đến ngày 20/8/2003 tôi được mời vào nhà ông trưởng thôn gặp cán bộ tên là Th. Tôi đã giúp đỡ, trình bày thời gian tan đá bóng và công việc làm của tôi chiều tối hôm đó. Đến ngày 25/8/2003, tôi lại được mời lên nhà ông phó thôn, vẫn gặp cán bộ Th hỏi tôi thêm tình hình chiều và chiều tối hôm đó, đặc biệt là có nhìn thấy anh Quang ở Ngân Đài, xã Minh Đức làm nghề xe ôm không? Tôi trả lời vẫn trình bày như lần trước, còn anh Quang thì tôi không nhìn thấy vì có bóng đá nên đông người, không để ý.
Ngày 30/8/2003, tôi nhận được giấy mời lần 1 về Công an huyện Việt Yên làm việc. Cụ thể là lấy dấu chân, dấu vân tay của tôi, đồng thời hỏi tôi có biết gì về cái chết của cô Hoan không? Tôi trả lời là không biết gì cả.
Đến ngày 20/9/2003, tôi lại nhận được giấy triệu tập lần thứ 2. Tôi lại đến để gặp, làm việc bị lấy dấu chân, dấu tay làm rất nhiều như lần trước hỏi tôi về việc cô Hoan bị giết. Tôi vẫn trả lời là tôi không biết gì cả. Tôi không liên quan gì đến cái chết của cô Hoan. Sau đó tôi về và lại hẹn ngày hôm sau đến.
Sáng hôm sau tôi, cán bộ Nguyễn H.T lấy dấu chân, dấu tay của tôi làm nhiều lần rồi tra hỏi, đánh tôi rất đau. Tôi bảo tôi có giết người đâu mà các anh bắt tôi nhận. Cán bộ Nguyễn H.T bảo: “Cho mày uống thuốc lú cho mày cãi khỏe, mày không biết rồi mày khắc phải nhận”. Tôi vẫn bảo tôi không giết người sao lại cứ gọi tôi…
Xong cán bộ Nguyễn V.D đã không cho cán bộ Th nói, thu hết 2 cái giấy mời và giấy triệu tập còn báo chúng tôi nhầm. Từ đó các cán bộ Nguyễn V.D, Ngô Đ.D và Đào V.B, Nguyễn T.T, T, Trần N.L thay nhau túc trực tôi suốt ngày đêm này sang đêm khác không cho tôi về và không cho ngủ. Họ dọa nạt ép buộc bắt thế này thế nọ rồi lại thế kia. Như cán bộ Ngô Đ.D bắt tôi bảo để chuôi dao ở đâu hay để ở tủ, tôi bảo để ở tủ chèn 3 quả sứ về lấy không có lại bắt tôi là nhất định thế này thế nọ. Vì tôi không giết người làm gì có dao. Họ làm cho đầu óc tôi không biết gì thế là ghi cho tôi là vứt ở đống sắt vụn.
Hôm 31/8/2003 tức là ngày 4/8 (AL) thực ra là tôi ở nhà tôi để đi đám cưới, đám ma trong khi trời mưa to. Cán bộ Trần N.L bắt tôi vẽ dao nhà tôi. Tôi không vẽ loại dao gì thì lại bảo “cho mày cái búa vào đầu cho mày chết bây giờ” vì cán bộ Nguyễn H.T trên tay lúc nào cũng cầm dao hăm dọa ép buộc tôi phải nhận. Tiếp đến cán bộ Ngô Đ.D đọc và bắt ép tôi viết đơn tự thú ngày 28/9/ 2003. Đến chiều chuyển tôi về trại Kế Bắc Giang rồi dọa nạt tôi cho vào buồng đầu gấu.
Trong một ngày chuyển tôi qua nhiều buồng. Ở buồng G6 tôi bị Phạm Duy Hồng “Hiển” đánh tôi và làm nhục hình (hiện giờ tôi lại nhìn thấy ở cùng trại Vĩnh Quang). Trong khoảng thời gian bị giam giữ một cách oan ức cán bộ bắt tôi phải nhanh chóng nhận tội. Tôi phải buộc làm theo những gì mà cán bộ yêu cầu như viết thư về nhà cho mẹ và anh Bờ.
Rồi hướng dẫn các động tác đâm bê cô Hoan đập xuống. Rất nhiều lần cho tôi tập đi tập lại cùng với 1 người tù giả làm cô Hoan và đến ngày 30/10/2003 mới cho thực nghiệm để chụp ảnh ghi hình của tôi. Họ hướng dẫn tôi như tập kịch để phù hợp với ý của họ để kết tội oan cho tôi.
Ai giết và vì sao giết cô Hoan, tôi không biết. Nhưng bản thân tôi không giết cô Hoan. Tôi bị kết tội và xử tù chung thân oan. Vì vậy từ trong trại giam. Tôi gửi đơn kêu oan khẩn thiết và đề nghị Văn phòng chính phủ nhà nước Việt nam xem xét hủy bỏ các bản án trên và làm sáng tỏ tìm ra thủ phạm giết người.
Tôi xin vô cùng biết ơn các quý ông
Trại giam Vĩnh Quang ngày 15 tháng 12 năm 2005
Người kêu oan
Nguyễn Thanh Chấn"