31 năm và 14 lần vào tù
Gã có cái tên khá kêu - Lâm Quốc Thắng, hiện đang thụ án tại phân trại số 3, Trại giam Thủ Đức (Bình Thuận). Gã có tuổi thơ đáng thương khi cha mất sớm, mẹ bỏ rơi khi vừa được sinh ra trong bệnh viện.
Rất may, gã được cô ruột mang về nuôi. Học hết lớp 4, gã bỏ học, đi theo đám bạn lang thang, bụi đời.
Trong suốt 14 năm, gã không hề biết mẹ mình là ai. Mẹ gã cũng chưa một lần tìm về thăm gã. Gã chỉ nghe mang máng rằng mẹ đã lấy chồng và sinh con. Cho đến một ngày, mẹ gã xuất hiện, nói muốn đón gã xuống Tiền Giang để tiện chăm sóc.
Vì chán cuộc sống lang thang nên gã đồng ý. Về Tiền Giang, gã đi bán vé số cùng mẹ để kiếm sống qua ngày.
Được mấy tháng, gã lại chán cuộc sống quanh quẩn với mấy đồng bạc lẻ và đứa con riêng của mẹ. Vậy là, một lần nữa, gã lại bỏ nhà đi, lại sống kiếp bụi đời. Từ đây, con đường tù tội của gã cứ trượt dài.
Lần đầu tiên gã vào tù là năm gã vừa tròn 16 tuổi. Khi đó, gã sống lang thang ở Sài Gòn và bị Công an truy quét. Ra tù không được bao lâu, gã lại phạm tội hiếp dâm.
Trong lý lịch của mình, gã có tới 6 lần vào tù vì tội cưỡng bức. Các nạn nhân của gã đều là những người không quen biết, người trẻ nhất 18 tuổi. Cứ ra tù rồi lại vào tù.
Nhìn gã già hơn nhiều so với cái tuổi 47 của mình. 31 năm kể từ ngày gã vào trại lần đầu tiên, gã có tổng cộng 14 lần nhập trại.
Ngoài những lần vào tù về tội cưỡng bức, gã còn phải trả giá cho hàng loạt những vụ trộm cắp, cướp giật, lừa đảo chiếm đoạt tài sản… Án nặng nhất của gã là 6 năm vì tội trộm cắp tài sản, thụ án tại Trại giam Gia Trung (Kon Tum).
Lần thứ 14 gã vào tù là bởi bản án 4 năm vì tội lừa đảo, chiếm đoạt tài sản. Gã giả vờ đi xe ôm rồi lừa mượn xe vào nhà người quen.
Sau đó, gã mang chiếc xe Wave bán cho một tiệm cơm tại huyện Bình Chánh (TP Hồ Chí Minh) với số tiền 1,5 triệu đồng. Ngày 5/11/2012, gã bị bắt. Ngày 9/8/2013, gã nhập Trại giam Thủ Đức.
Gã là người khéo tay. Gã có thể vẽ tranh, điêu khắc. Thế nhưng gã không thích làm. Gã nói, gã không muốn kiếm tiền lẻ. Gã muốn giàu nhanh. Trong những ngày sống lang thang, gã chủ yếu trộm cắp, cướp giật để lấy tiền tiêu xài.
Có tiền, gã sang Campuchia đánh bạc với hi vọng đổi đời. Hết lần này tới lần khác, gã đều thua bạc. Không tiền, gã lại lao vào con đường phi pháp và lại vào tù. Cuộc đời gã là chuỗi ngày nối tiếp nhau ở trong tù.
Mỗi lần ra tù lại lấy vợ
Gã có nhiều vợ đến nỗi gã không nhớ con số chính xác, chỉ áng chừng khoảng gần 20 người. Đó là chỉ tính những người đã từng ăn nằm với gã thời gian dài, chưa kể số em út gã chỉ vui chơi vài ngày.
Năm 20 tuổi, hắn lấy người vợ đầu tiên tên Nguyễn Thị Hằng, sinh năm 1969 tại quận 4 (TP Hồ Chí Minh) nhưng không đăng kí kết hôn. Hai người có đứa con chung là Nguyễn Đình Trường. Gã nói, gã chỉ biết có 1 đứa con chính thức.
Có thể, gã còn nhiều con rơi con vãi mà không biết. Những người đàn bà đến và đi khỏi cuộc đời gã nhiều đến mức gã không thể đếm.
Họ có thể mang theo giọt máu của gã nhưng không cho gã hay, vì lẽ họ cũng chẳng hi vọng gì ở người đàn ông sống bụi đời, ở tù nhiều hơn ở ngoài như gã.
Trong số các bà vợ của gã, có người kém gã tới gần 30 tuổi. Đó là Trinh, quê Hải Phòng, lên Sài Gòn lập nghiệp. Gã quen Trinh trong một lần đi bar. Trinh uống say, bị một số thanh niên có hành động khiếm nhã.
Vậy là gã ra tay, trở thành anh hùng cứu mĩ nhân. Sau đó, hai người trao đổi số điện thoại và liên lạc với nhau. Được một thời gian, gã thuê nhà rồi đón Trinh về sống như vợ chồng.
Cuộc sống hạnh phúc với người vợ trẻ kéo dài được hơn 1 năm thì gã lại bị bắt vì tội cướp giật tài sản. Trong thời gian gã đi thụ án, cô vợ trẻ cũng bỏ đi lấy chồng. Người cuối cùng gã yêu đến nay là Chung Thị Mỹ Hạnh.
Hạnh sinh năm 1978, đã từng có một đời chồng. Gã quen Hạnh khi gã bán cho Hạnh chiếc xe máy vừa ăn trộm. Hạnh rủ gã về Tiền Giang thăm bố mẹ. Gã đồng ý và chỉ ít ngày sau, gã về nhà Hạnh sống như vợ chồng.
Khi đó, Hạnh buôn bán nhỏ trong một khu chợ ở Sài Gòn. Gã nghĩ sẽ tổ chức một đám cưới nho nhỏ. Gã muốn lần đầu tiên kết hôn, lấy vợ đàng hoàng. Gã muốn cho Hạnh một danh phận chính thức và hơn hết, gã muốn dừng lại cuộc sống tù tội.
Thế nhưng, sống với nhau được mấy tháng, gã lại phạm tội. Gã bảo, khi đó cuộc sống vợ chồng khó khăn quá. Gã không có việc làm, mọi chi tiêu trông chờ vào đồng tiền ít ỏi của vợ. Thương vợ vất vả, gã lại làm liều. Gã đi ăn trộm xe máy và lại bị bắt.
Sau khi ra tù, gã trở lại Sài Gòn tìm vợ thì biết tin Hạnh cũng bị bắt vì mua bán ma tuý, đang thụ án tại Trại giam Thủ Đức.
Gã chán đời, lại đi lang thang. Không có tiền, gã lại phạm tội và lại vào tù. Và lần này, hai vợ chồng gã được "đoàn tụ" với nhau trong trại giam. Gã thụ án ở phân trại 7 trong khi vợ thụ án ở phân trại 2.
Gần 20 "vợ" nhưng không vợ nào có hôn thú. Cứ ra tù, gã lại lấy vợ. Gã vào tù, vợ lại bỏ đi. Trong suốt 14 lần vào tù, không có ai tới thăm gã. Gã bảo, gã không trách ai trong số họ bởi lẽ gã là kẻ không ra gì.
"Họ không có tiền để đến thăm tôi, hầu hết họ đều nghèo. Tôi đã không chăm lo được gì cho họ thì cũng không muốn họ phải khổ vì mình nữa" - gã nói. Gã bảo, đã là thằng đàn ông thì không thể để vợ nuôi.
Chỉ có điều, gã kiếm tiền bằng những việc phạm pháp. Mỗi lần thực hiện trót lọt vụ việc nào, hắn lại mang tiền về đưa cho vợ. Có lần, đánh bạc thắng 40 triệu đồng, gã mang về cho người vợ tên Tâm làm vốn mở quán cà phê.
Không hiểu vì lí do gì, gã luôn có sức hút với những người đàn bà gã gặp. Họ đều biết quá khứ tù tội của gã nhưng vẫn lao vào như thiêu thân. Ngồi nói chuyện mới gã mới hiểu, gã rất hiểu tâm lí đàn bà.
Gã bảo, đàn bà chẳng khác gì con mèo, cứ vuốt ve ôm ấp là sẽ bế được. Với đàn bà là cứ phải ngọt. Gã tự tin, gã có thể khiến cho người đàn bà yêu gã chỉ sau 3 lần gặp. Cái biệt tài của gã là khiến cho gần 20 bà "vợ" không ai biết ai, ai cũng nghĩ mình là duy nhất.
Có lần, gã mời 8 bà vợ đi uống cà phê mà không có ai mảy may nghi ngờ. Gã tự nhận mình là kẻ có khả năng tình dục mạnh mẽ. Gần 20 bà "vợ", gã quay vòng, mỗi người gặp một ngày. Với ai, gã cũng đều "hoàn thành tốt nhiệm vụ".
Đã quen với cảm giác, mỗi lần vào tù, vợ gã lại bỏ đi. Ấy thế mà lần này gã sợ. Gã có chút bối rối: "Cuối năm nay, Hạnh sẽ ra trại trong khi tôi phải thụ án hơn 1 năm nữa. Hạnh xinh xắn lắm, tôi lo cô ấy sẽ bỏ tôi đi lấy chồng.
Nhưng tôi lại nghĩ, cô ấy cũng 38 tuổi rồi, không thể chờ tôi được. Cô ấy cũng phải lấy chồng rồi sinh con. Nếu cô ấy gặp được người tốt thì tôi cũng mừng". Gã còn nỗi khổ tâm lớn hơn, ấy là mẹ gã.
Gã bảo: "Năm nay mẹ tôi hơn 80 tuổi rồi, sức khoẻ ốm yếu, không biết còn sống được bao lâu nữa. Tôi muốn sớm ra trại để về chăm sóc mẹ. Ở tù mòn mỏi rồi, nếu được ra trại, tôi sẽ mở quán bán hàng, làm ăn chân chính".
Không biết lời gã nói thành thực được bao nhiêu, chỉ biết, với một kẻ 14 lần vào tù như gã, bất cứ điều gì cũng khó có thể khiến người ta tin tưởng.