Nhà tôi có 2 anh em, tôi là út. Nhưng anh tôi đi học trong Nam rồi lấy vợ ở hẳn trong đó luôn. Tôi là con gái nhưng chẳng khác gì trụ cột trong nhà. Bố tôi trước làm thợ xây, sau lần ngã giàn giáo tôi không cho bố đi làm nữa, tuổi cũng cao rồi. Vậy là ông ở nhà cùng bà chăm đàn gà, trồng mấy luống rau, ăn không hết thì mang đi bán cũng có đồng ra đồng vào. Mỗi tháng anh tôi gửi về 3 triệu còn lại là phần tôi lo. Tôi đi làm trên này cũng chẳng sung sướng gì nhưng thu nhập ổn, đỡ đần được bố mẹ ít nhiều.
Từ ngày bố tôi bị tai nạn lao động xong sức khỏe suy giảm, gần như tháng nào cũng phải uống thuốc. Nó cũng ngốn 1 khoản kha khá trong gia đình. Bố ngày xưa hiền lắm mà bị tai nạn xong cứ khép mình, hay cáu gắt với mẹ. Chúng tôi có nói gì bố lại bảo “trứng đòi khôn hơn vịt”. Nói chung bố tôi rất khó để nói chuyện hay chia sẻ chuyện gì.
Mấy hôm trước mẹ gọi điện lên bảo lo cho bố, đợt này cứ hay ngồi quán nước đầu làng chuyện cả ngày, có hôm đến bữa gọi không thèm về ăn cơm. Mà cái quán nước ấy thì tâm điểm phức tạp, nào là cò đất, mấy thanh niên choai choai toàn chuyện lô đề cờ bạc. Tôi bảo mẹ lựa lời khuyên bố dần dần chứ biết sao được.
2 hôm sau mẹ lại gọi kể, nay bố mang về đôi vịt thêm 1 rổ trứng, mẹ hỏi thì bố bảo: “Thằng Tây Ban Nha nó cho”. Mẹ chẳng hiểu cái gì, hôm chủ nhật lại thấy ông xách đâu chai rượu tây mặt phấn khởi khoe: “Thằng Hà Lan nó biếu”. Mẹ lo quá gọi điện cho tôi, tôi cũng lờ mờ nhận ra chắc bố với mấy ông trong xóm chơi cá độ bóng đá bằng hiện vật rồi. Tôi bảo mẹ âm thầm theo dõi xem bố đang chơi với những ông nào, kết hợp với vợ các ông ấy mà quản lý chồng.
Chưa đâu vào đâu thì đêm qua 11h mẹ gọi điện bảo tôi về gấp, nhà tan nát hết rồi. Cái tủ lạnh tôi mới mua hôm Tết bố tôi gán nợ rồi. Mẹ tôi khóc toáng lên, quyết không cho ai mang đồ nhà mình đi thì bị bố tôi chửi mắng rồi đập phá. Bố tôi còn chửi: “Lúc ăn của chúng nó sao không thấy kêu, tao thua 1 trận thôi sau tao lại gỡ về” . Lòng tôi nóng như lửa đốt chỉ mong cho trời nhanh sáng để về nhà. Giờ là vật dụng trong nhà ra đi, hết mùa Euro thì có khi tiền, của cải, tài sản cũng chẳng còn cái gì.
Tôi trên xe nghĩ vừa tức mà thầm khóc, không biết về phải đối diện với bố thế nào. 7h sáng tôi đã có mặt ở nhà rồi. Vừa đến đầu ngõ thấy cô hàng xóm đi chợ về gọi tôi ra dặn: “Hôm qua bố mẹ mày cãi nhau to lắm, lựa lời mà nói với ông ấy không cháu đi rồi lại khổ mẹ thôi”.
Vào đến sân tôi sốc vì cảnh tượng trước mắt, chổi, rổ, xô, chậu vứt bừa bãi ra sân, cái lành cãi vỡ. Trên thềm nhà toàn mảnh cốc chén vỡ, mẹ tôi thì ngồi khóc bảo bố tôi sáng ra đã bỏ đi sớm rồi. Tôi gọi điện thế nào ông cũng không nghe máy. Lần này sự việc phức tạp hơn tôi nghĩ, bố tôi bị thao túng tâm lý đến mờ mắt rồi.
Tôi ngồi viết những dòng này thật sự rất rối bời, liệu tôi có nên đón mẹ lên Hà Nội rồi kệ bố hay nhờ sự can thiệp của anh trai? Tôi thương mẹ quá, cứ như này mẹ chịu sao nổi. Tôi đang nghĩ đến phương án báo chính quyền xã về nhóm cá độ đang tiếp cận bố tôi nhưng tôi vẫn sợ nhỡ chẳng may bố tôi bị sao tôi cũng ân hận. Giờ tôi phải làm gì đây, gia đình tôi tan nát quá rồi!