Brigette Sicat không đi học hôm nay. Cô bé 10 tuổi và chị họ của mình, Arianne đều bị đau bụng.
Hai chị em ngồi trong căn nhà tồi tàn, gọi là nhà nghe cũng “ưu ái” - không có toilet, không có nước máy, chẳng có cách nào để nấu ăn ngoài một cái bếp lửa.
Kể cả những hôm khỏe mạnh, cô bé cũng quá đói để đi bộ 10 phút tới trường. Mẹ của Brigette là một phụ nữ hành nghề mại dâm. Cô bé biết rằng ở đâu đó, có thể là nước Anh xa xôi, em cũng có một người cha.
Thứ duy nhất Brigette biết về cha của mình là cái tên: Matthew.
Khi được hỏi nếu gặp bố em sẽ nói gì, cô bé ngập ngừng. Suy nghĩ một lúc, Brigette trả lời: “Cháu sẽ hỏi bố là ai? bố ở đâu? bố có bao giờ nghĩ về con không?”.
Arianne, Brigette, em trai của Arianne và bà của mấy đứa trẻ - Juanna, sống với mức khoảng 100 nghìn/ngày - số tiền kiếm được ít ỏi từ cha của Arianne.
Bà Juanan nghĩ rằng mình chẳng còn sống được bao lâu nữa, chỉ mong các cháu có thể đến trường và tránh xa những quán bar.
Bạn có thể bắt gặp những câu chuyện như vậy ở khắp các khu ổ chuột tại thành phố Angeles, Philippines - những đứa trẻ sinh ra từ du lịch tình dục.
Gương mặt của các em đã vẽ lên cả câu chuyện - da trắng, da màu, những nét đặc trưng của người Hàn Quốc hay người châu Âu.
Đó là bởi vì những người cha của các em đều là khách du lịch tình dục.
Những đứa con lai luôn được xã hội coi như một biểu tượng của cái đẹp, của “thế giới phẳng” sống trong khu ổ chuột nghèo nàn bậc nhất thế giới: hôi hám, bẩn thỉu, đầy tội phạm và gái mại dâm.
Thành phố Angeles cách thủ đô Manila tầm 85km không phải là nơi duy nhất tại châu Á nở rộ ngành du lịch tình dục nhưng đây rõ ràng là một trong những nơi sôi động nhất.
Có những group trên Facebook hay Website dành riêng cho những người đàn ông tới đây: Thành phố Angeles, nơi mà bạn không thể không kiếm tìm những của lạ.
“Đặc sản” của thành phố này chính là “dịch vụ bạn gái” - bạn thuê một người phụ nữ làm bạn gái trong một ngày, một đêm hay cả tháng; họ sẽ làm bất cứ điều gì bạn muốn. Đó chính là cái cách mà mẹ của Brigette, Aiza đã gặp cha cô.
Sau vài lần gặp gỡ, Aiza nói với Matthew rằng cô đã mang bầu. Tuy nhiên ông ta nói rằng mình đã trả tiền cho “dịch vụ bạn gái”, việc mang bầu là lỗi của Aiza.
Brigette chưa bao giờ được gặp cha mình; người mẹ cũng lỡ bỏ rơi con mình cho bà Juana nuôi và tiếp tục công việc.
Theo số liệu, có khoảng 4,7 triệu người nước ngoài tới Philippines mỗi năm. Trong số đó, khoảng 1,2 triệu là nam giới đi du lịch một mình, phần lớn họ tới từ Hàn Quốc, Mỹ, Trung Quốc và Úc.
Năm 2011, đại sứ Mỹ tại Philippines, ông Harry Thomas phát biểu trong một hội nghị và cho biết rằng có khoảng 40% khách du lịch nam tới quốc gia này với mong muốn kiếm tìm tình dục.
Philippines đã lên tiếng phản đối vì cho rằng số liệu trên là vô căn cứ và ông Harry đã phải xin lỗi. Tuy nhiên, những người ở thành phố Angeles không thấy con số trên quá lạ lẫm.
Bạn có thể bắt gặp hàng nghìn khách du lịch nam tới đây một mình. Không có bóng dáng phụ nữ phương Tây - chỉ toàn đàn ông ngoại quốc và phụ nữ Philippines.
***
Judith Icaru có một ngày nghỉ hiếm hoi; cô ngồi trong căn nhà 2 phòng chật hẹp với 8 thành viên, có cả cậu con trai 3 tuổi Jaden.
Cha của Jaden là một người đàn ông Anh tầm 50 tuổi tên Colin. Judith gặp ông ta trong một quán bar khi cô mới 19 tuổi.
Khoảng 10 tuần sau,cô phát hiện mình đã có thai. Jaden không giống bất cứ ai trong gia đình Judith, cô nói rằng thằng bé giống hệt bố nó.
Judith và em gái 18 tuổi làm việc trong một quán bar tại thành phố Angeles. Mỗi đêm cô kiếm được khoảng gần 100 nghìn.
Nếu có khách hàng nào mời cô một ly rượu, Judith sẽ có thêm chút tiền “hoa hồng”. “Những người đàn ông chỉ thích bọn tôi uống rượu, họ sẽ nổi giận nếu chúng tôi uống đồ có ga”.
Khi được hỏi nếu gặp lại cha của Jaden, cô sẽ nói gì, Judith chỉ khẽ nhún vai và mỉm cười.
“Như bao bà mẹ khác, tôi chỉ muốn con mình được mạnh khỏe và được đi học. Vậy thôi”.
***
Khi Nely Pones, 45 tuổi mang thai con gái Michelle 9 năm trước, cô đã hy vọng sẽ có một mối quan hệ lâu dài với cha của Michelle.
David là người Scotland và làm việc tại Bahrain. “Ban đầu, anh ta mời tôi uống rượu và đi đến quán bar. Anh ta thuê tôi làm bạn gái 3 tuần.
David cũng đề cập tới việc kết hôn - anh ấy đối xử với tôi tử tế, không đòi hỏi gì nhiều cả”. Tuy nhiên khi biết Nely có bầu, anh ta đã kết hôn với một người phụ nữ Philippines khác.
David nói rằng anh ta sẽ chu cấp nếu Nely có thể chứng minh được Michelle là con anh ta. Tuy nhiên, chi phí xét nghiệm ADN quá lớn với Nely - hơn 6 triệu đồng.
Cô cũng không muốn phá thai vì đứa trẻ “là một món quà từ thượng đế”.
Nely nhớ rằng khi cô dẫn con gái tới gặp cha cách đây 3 năm, trong một lần David trở lại thành phố Angeles, ông ta đã đẩy cô bé ra và nói “Đây không phải con tôi”. Nhớ lại câu chuyện đó, bà mẹ ứa nước mắt…
Trong suốt nhiều năm ròng, Michelle và Nely phải chật vật với cuộc sống.
Nhưng nhờ sự trợ giúp của một vị mạnh thường quân người Mỹ, cô đã có cuộc sống tốt hơn với công việc buôn bán nhỏ giúp cô có được gần 1 triệu/tuần.
Số tiền tuy nhỏ nhưng cũng giúp cô trang trải cho cuộc sống của gia đình, để Michelle và em cùng mẹ khác cha có thể tới trường.
***
Justin Quintero, 17 tuổi rất muốn được gặp gia đình bên Anh của cậu một lần. Mẹ của Justin, Shelly nghĩ rằng mình may mắn hơn những người đồng nghiệp khác khi cha của Justin từng ghé thăm cô vài lần một năm và thường trả cô rất nhiều tiền để đi chơi.
Khi đó Shelly mới 24 và Franz, cái tên người đàn ông đó nói cho, đã 50. Ông ta không bao giờ nói về gia đình nhưng cô từng nhìn thấy bức ảnh Franz chụp với gia đình người Anh của mình.
Mối quan hệ của họ kéo dài 5 năm. Justin và Jasmine - cô em gái 16 tuổi, là kết quả của cuộc tình đó.
Vì không thể nuôi được cả hai người con, Shelly đã phải đem Jasmine làm con nuôi khi cô bé mới 2 tuổi. Khi Shelly nói với Franz rằng mình mang thai Justin, ông ấy có vẻ hoang mang.
Trong khoảng một thời gian, Franz có gửi tiền chu cấp cho cậu con trai. Tuy nhiên khi Shelly mang thai Jasmine, Franz ngừng chu cấp cho ba mẹ con.
Vài tháng sau đó, một người đàn ông đến gặp Shelly, tự xưng là bạn thân nhất của Franz. Ông nói rằng Franz đã qua đời và trao cho Shelly một món tiền gần 10 triệu đồng.
Giờ đây ở tuổi 41, cô không thể làm trong quán bar nữa vì quá già.
Shelly làm công việc giúp việc cho các gia đình trung lưu và kiếm được khoảng 2 triệu/tháng - quá nửa số tiền đó phải chi trả cho việc đi lại. May mắn, cô không phải trả tiền thuê nhà.
Justin muốn trở thành kỹ sư, dù em biết rằng có thể mình sẽ phải bỏ học và kiếm việc gì đó quanh đây. Em thường nghĩ về những người anh chị cách nửa vòng trái đất.
“Có lẽ cơ hội được gặp họ của em rất mong manh. Họ còn không biết rằng em có tồn tại trên đời”. Justin thường tự hỏi cuộc sống của họ ra sao; 16 năm không có cha ở bên, nó như một khoảng trống không thể lấp đầy trong lòng Justin.
Jasmine và Justin không thể chứng thực về gốc gác hay bố mẹ. Kể cả nếu Franz đồng ý ký vào giấy khai sinh, ông cũng không ở đó khi lũ trẻ chào đời.
Bộ Nội vụ Anh quy định những đứa trẻ sinh ra ở nước ngoài với bố là người Anh có thể trở thành công dân nếu có đầy đủ giấy tờ chứng nhận, ví dụ như giấy khai sinh, thử ADN...
***
Ron là một kỹ sư đã về hưu, tuổi ngoài 70 và sống ở nước Anh. Khoảng 20 năm về trước, ông từng làm việc tại Philippines. Ở đó, ông đã gặp Esperanza (Espy) trong một quán bar. Khi đó cô mới 22 tuổi.
Hai người đã có khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau và Espy đã sinh cho ông 2 người con sinh đôi - Madeline và Melanie.
Tuy nhiên, cuộc hôn nhân cũng đổ vỡ. Ron vẫn đồng ý xác nhận Madeline và Melanie là con mình, cho phép cả hai cô bé sử dụng họ và gửi tiền chu cấp cho ba mẹ con.
Bà của Madeline và Melanie từng viết thư ngỏ ý hỏi Ron chu cấp thêm cho hai cô bé để đi học. Tuy nhiên, ông đã trả lời rằng mình cũng không có công việc hay thu nhập vào lúc bấy giờ.
“Trong trường hợp cả hai đều không có tiền, tôi nghĩ cách tốt nhất là để các con đi làm con nuôi. Tôi ghét phải nói ra điều đó nhưng tôi cũng không có lựa chọn nào khác”.
Đó là những lời cuối cùng gia đình Madeline nghe được từ Ron.
Vài năm sau, người chú của hai chị em có lần ra Ron trên Linkedln và gửi cho Ron vài lời nhắn. Tuy nhiên, ông không phản hồi lại.
Bước vào tuổi 18, Madeline và Melanie không có tiền để đi học đại học, Melanie phải làm việc ở một cửa hàng trong khi Madeline làm việc tại khách sạn.
Tất cả những điều Melanie muốn là gặp được bố và liên lạc với ông. Cô bé không muốn tiền của ông vì hiểu rằng, ông không có việc làm.
“Liệu có bao giờ ông ấy nghĩ về chúng cháu và coi chúng cháu là con không? Tại sao ông ấy không liên lạc với chúng cháu cơ chứ. Bọn cháu mong được gặp cha và biết cuộc sống của ông như thế nào”.
Madeline quyết tâm trở thành một kiến trúc sư. Sau hai năm làm việc, cô nghĩ rằng mình đã tiết kiệm đủ tiền để đi học tập.
Cũng như chị mình, Madeline không muốn nhận tiền từ cha. Cô chỉ mong được ông chú ý hơn.“Cháu cảm thấy tổn thương và giận dữ.
Nếu được gặp ông ấy, cháu sẽ nói rằng mình tha thứ cho ông ấy nhưng làm ơn hãy nói chuyện, liên lạc với chúng cháu nhiều hơn. Cháu muốn có một người bố trong cuộc đời mình”.
***
Trong lớp học chật kín học sinh, Brigette ngồi cùng 45 bạn cùng lớp khác. Cô bé đang chật vật với lớp đánh vần tiếng Anh.
Giáo viên nói rằng Brigette là một trong những học sinh sáng dạ nhất nhưng bị chậm một năm vì không được đi học.
Brigette vẫn chưa biết cô bé muốn làm gì khi lớn lên; có thể là một giáo viên hay bất cứ ai, nhưng miễn là cô còn được ở với người bà Juana.
Brigette chưa bao giờ tới câu lạc bộ thoát y nào cả, ngoại trừ lần được cậu bế đi tìm gặp bố khi mới 2 tuổi.
“Tôi hy vọng con bé sẽ không bao giờ phải tới những chỗ đó lần nữa”, bà Juana nói.
Lược dịch từ The Guardian