Chồng tôi khi bình thường thì cũng tốt, cũng thương vợ thương con. Nhưng khi anh có tí men và nổi nóng thì lại biến thành một người khác: vũ phu, cộc cằn, sẵn sàng đập phá đồ đạc và làm tổn thương vợ. Sau khi bình tĩnh, anh ấy lại khóc lóc xin lỗi, hứa hẹn thay đổi và lại bỏ nhậu nhẹt được một thời gian.
Năm ngoái, trong lúc cãi cọ, chồng đã tát tôi một cái. Nhưng vừa tát vợ xong, anh ấy giật mình và quỳ xuống xin lỗi tôi, van xin tôi đừng bỏ rơi anh ấy. Có thể nói, chồng tôi như một con người đa nhân cách, sống với anh, tâm trạng tôi lúc nào cũng thấp thỏm không yên. Nhưng vì con, tôi không muốn chia tay nên lúc nào cũng nhẹ nhàng, dịu ngọt với hi vọng thay đổi được anh.
Sau đợt đó, chồng tôi biết sống hơn, tính tình cũng ôn hòa hơn. Cho đến khi anh bị sa thải, thất nghiệp suốt 2 tháng nay. Biết chồng nghỉ làm thì tinh thần cũng chẳng thoải mái gì nên tôi luôn vui vẻ, chưa bao giờ dám nói nặng nói nhẹ chồng. Việc chi tiêu bị thắt chặt tối đa vì mức lương của tôi chỉ hơn 10 triệu/tháng, vốn chẳng đủ dùng. Tháng vừa rồi, tôi còn phải vay tiền mẹ để đóng học cho con.
Chồng tôi ở nhà, thời gian đầu, anh ấy còn dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn, đưa đón con. Dạo gần đây thì tụ tập bạn bè ngồi suốt ở quán cà phê. Tôi đi làm về đã mệt còn phải nấu ăn, lau nhà. Vừa áp lực công việc, áp lực chuyện tiền bạc, chồng lại không biết phụ giúp vợ nên tinh thần tôi luôn căng thẳng.
Tối hôm qua, tôi khuyên chồng nên đi xin việc hoặc ít nhất cũng đỡ đần tôi những việc lặt vặt như nấu ăn, giặt giũ. Vì đang bực nên tôi có to tiếng với chồng. Tôi còn chưa nói xong, chồng đã giận dữ hất đổ mâm cơm đang ăn, còn mắng tôi là ỷ đi làm có tiền nên khinh thường chồng.
Thái độ của chồng càng làm tôi bất mãn hơn nên tôi lẳng lặng bế đứa con nhỏ, dắt đứa con lớn vào phòng, chẳng thèm đôi co nữa. Cứ tưởng mình im lặng rồi thì chồng sẽ biết điều mà cư xử đúng đắn với vợ con. Nhưng không, sáng nay, chồng tôi vẫn giữ bộ mặt cau có, không thèm hỏi han đến con gái nhỏ.
Tôi ôm ấm ức đi làm. Đến 5 giờ chiều, cô giáo chủ nhiệm gọi điện bảo tôi đến trường đón con, tôi càng thấm thía sự vô tâm của chồng. Chạy ngược chạy xuôi đón 2 đứa nhỏ ở 2 trường khác nhau (1 trường tiểu học, 1 trường mầm non), vừa mở cửa vào nhà, tôi đã sững sờ vì ti vi bị đập nát màn hình nằm dưới nền nhà. Xung quanh là chén đĩa vỡ và mâm cơm từ tối qua vẫn chưa được dọn dẹp.
Lần này thì tôi không sao chấp nhận nổi nữa nên đưa 2 con về ngoại luôn. Đến 8 giờ tối, chồng tôi có đến xin lỗi, đón mẹ con tôi về nhưng tôi kiên quyết không về. Có lẽ tôi sẽ nộp đơn ly hôn vì không thể sống với một người đàn ông vô trách nhiệm, bạo lực như anh ta nữa. Nhưng nhìn 2 con đang ngủ ngon lành, tôi lại đau lòng và cảm thấy mình là một người mẹ tồi tệ. Tôi nên làm gì đây?