Câu chuyện thứ nhất: Lương tâm nghề nghiệp
Có một người đàn ông tới ghé thăm một ngôi chùa đang được xây dựng ở Ấn Độ. Tại đó, ông ta thấy một người thợ đang tạc một bức tượng Phật.
Đang chăm chú nhìn, người đàn ông bỗng phát hiện ra rằng, cạnh đó có một bức tượng Phật trông cũng giống hệt như vậy. Thấy hiếu kỳ, ông ta mới hỏi người thợ rằng tại sao lại cần phải làm 2 bức tượng giống nhau y đúc như thế để làm gì.
Vị khách tò mò không hiểu sao người thợ phải làm 2 bức tượng giống nhau y hệt để làm gì. (Ảnh minh họa)
Người thợ đang bận rộn với công việc, chẳng buồn ngước nhìn lên, chỉ nhẹ nhàng trả lời vị khách, rằng bức tượng kia đã gần hoàn thành thì xuất hiện lỗi ở giai đoạn cuối cùng nên họ mới phải làm lại.
Người đàn ông thấy vậy, liền đi tới chỗ bức tượng bị lỗi kia, chăm chú xem xét, nhưng vẫn không tìm ra lỗi ở chỗ nào. Cuối cùng, ông ta không nén nổi tò mò, lại đi ra gần chỗ người thợ rồi hỏi: "Lỗi ở chỗ nào vậy, sao tôi không thấy nhỉ?".
Người thợ vẫn chăm chú với công việc của mình, không ngẩng đầu lên mà chỉ đáp: "Có một vết xước nhỏ ở dưới mũi của bức tượng".
Người đàn ông hỏi tiếp: "Vậy sau khi hoàn thành, các anh sẽ đặt bức tượng ở đâu?".
"Chúng tôi sẽ đặt nó ở trên đỉnh một cái cột cao 6m", người thợ trả lời.
Nghe thấy vậy, vị khách không khỏi kinh ngạc thốt lên: "Ở độ cao ấy thì ai có thể nhìn thấy một vết xước nhỏ ở bên dưới mũi của bức tượng Phật chứ?".
Đến lúc này, người thợ mới tạm dừng công việc, nhìn lên vị khách, vừa mỉm cười vừa nói: "Tôi".
Lời bàn: Lương tâm nói chung, hay lương tâm nghề nghiệp nói riêng, chính là những thứ phải xuất phát từ bên trong chúng ta, từ chính cái TÂM của mỗi con người, chứ không liên quan gì đến việc người khác có biết, có nhận ra hay không.
Người làm việc mà chỉ muốn trưng ra cho người khác thấy, ắt chưa phải là hay, cũng khó làm nên việc lớn.
Nếu chúng ta làm hết sức mình, thì chưa cần ai biết, tự ta biết và hài lòng là đủ. Nếu chúng ta chỉ làm cho qua loa, dù người khác chưa phát hiện ra lỗi, song chính bản thân chúng ta sẽ không bao giờ thực sự cảm thấy thanh thản.
Câu chuyện thứ 2: Chiếc ví nhặt được trên xe buýt
Một ngày nọ, có một doanh nhân quyết định thay vì đi ô tô riêng, ông ta sẽ thử đi xe buýt một hôm xem sao. Xe buýt khá vắng người, ông ta nhanh chóng tìm cho mình được một chỗ ngồi ở phía cuối xe.
Vừa ngồi xuống, vị doanh nhân phát hiện ra ở ghế bên cạnh có một chiếc ví của ai đó rơi ra. Nhìn ra xung quanh không thấy ai, ông ta nhanh chóng cầm chiếc ví đút vào trong túi quần của mình không chút đắn đo.
Người đàn ông tìm cho mình chỗ ngồi ở phía cuối xe, phát hiện ra chiếc ví và nhanh chóng cất vào túi. (Ảnh minh họa)
Về đến nhà, người đàn ông mở ví ra và thấy có đến vài ngàn rupee trong đó thì rất vui, mặc dù thấy cả tên tuổi, địa chỉ của người có vẻ như là chủ nhân của chiếc ví, nhưng cũng không quan tâm. Ông ta tự coi rằng đây là một món quà mà ông trời đã tặng cho mình nên không cần phải trả lại cho người đã mất.
Vài hôm sau, vị doanh nhân phát hiện ra mình đã đánh rơi tờ 100 rupee ở đâu đó. Mặc dù tìm mãi nhưng không thấy nó ở đâu cả.
Đến tối cùng ngày hôm đó, bỗng một người hầu ở trong nhà cầm 1 tờ 100 rupee đến đưa cho ông ta rồi nói: "Thưa ngài, tôi nhìn thấy tờ 100 rupee này rơi ở gara, đoán chắc chỉ có thể là của ngài nên tôi đem trả cho ngài".
Cầm tờ 100 rupee trong tay, vị doanh nhân sững sờ trong giây lát rồi nghĩ: "Ôi trời ơi, mình còn không bằng một người hầu ở trong nhà. Cậu ta nhặt được tiền còn biết đem trả cho chủ, còn mình nhặt được ví thì lập tức tự coi là của mình".
Nghĩ vậy, vị doanh nhân lập tức đem chiếc ví đến địa chỉ có ghi trong ví, tận tay trả lại nó cho chủ nhân. Người này vô cùng ngạc nhiên và vui mừng khi nhận lại được món đồ đã mất, không ngớt lời cảm ơn vị doanh nhân.
Người đàn ông vừa cười vừa nói: "Anh không cần cảm ơn tôi đâu, mà hãy cảm ơn người làm của tôi ấy, chính cậu ta đã giúp tôi thay đổi suy nghĩ đấy".
Lời bàn: Việc tốt cũng như những tia nắng ấm, có thể lan tỏa khắp nơi, giúp sưởi ấm trái tim của vô số những người khác, tạo ra vô số những việc tốt đẹp khác nữa. Chính vì vậy, đừng ngại làm việc tốt, dù nó nhỏ đến đâu đi chăng nữa.
Bên cạnh đó, câu chuyện cũng là một lời răn mình, con người ai cũng có những lúc sai lầm, bị lòng tham lấn át, nhưng khi đã nhận ra đó là sai lầm, thì nhất định phải sửa sai.
Theo Moral Stories