Cuộc gặp gỡ định mệnh, làm thay đổi cuộc đời
Dương Thần Lâm sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo ở Chu Khẩu (tỉnh Hà Nam, trung Quốc). Mẹ ông qua đời vì bệnh tật, trong khi cha ông một mình nuôi dưỡng 2 cậu con trai. Sau này, do mệt mỏi kéo dài, cha Dương Thần Lâm cũng qua đời vì bạo bệnh khi hai con còn ở tuổi thiếu niên.
Để mưu sinh, hai anh em Dương Thần Lâm đi khắp nơi kiếm sống, trải qua trăm nỗi cay đắng và tủi nhục. Khi Dương Thần Lâm đến Vũ Hán, ông bắt đầu làm việc ở các công trường xây dựng để kiếm tiền, sau đó mở quầy bán rau ở chợ. Chính quầy rau này đã khiến cuộc sống của ông hoàn toàn thay đổi.
Một ngày của tháng 5/1992, Dương Thần Lâm đang dựng quầy rau vào sáng sớm và đi đổ rác, vừa quay lại vài bước thì đột nhiên nghe tiếng khóc của trẻ nhỏ. Lần theo tiếng động, ông tìm thấy một chiếc nôi trên bãi cỏ cạnh thùng rác. Bé gái trong nôi nhìn thấy Dương Thần Lâm thì lập tức ngừng khóc, lè lưỡi liếm môi vô cùng đáng yêu.
Dương Thần Lâm đi hỏi han khắp nơi nhưng không có ai nhận là người thân đứa trẻ. Một người bán hàng tốt bụng nhắc nhở ông: "Tuổi tác của cậu không còn trẻ. Cậu nên để đứa nhỏ ở chỗ cũ, tập trung bán hàng còn kiếm tiền lấy vợ". Thế nhưng khi chứng kiến đứa trẻ mỉm cười với mình, Dương Thần Lâm liền ôm chặt cô nhóc vào lòng và quyết tâm nuôi nấng bé. Đồng thời, ông cũng hy vọng người thân của đứa trẻ biết tin sẽ đến nhận con.
Sau khi trở lại nhà thuê, ông đặt tên con là Tĩnh Tĩnh. Bà chủ nhà biết được câu chuyện của Dương Thần Lâm đã chủ động giúp đỡ, chỉ cho ông những điều cần lưu ý khi nuôi dạy một đứa trẻ.
Từ những lời chỉ dạy ban đầu của bà chủ nhà, Dương Thần Lâm đã trau dồi nhiều hơn cách chăm sóc con khi Tĩnh Tĩnh lớn lên. Ông dùng những đồng tiền kiếm được ít ỏi của mình để mua sữa, quần áo và đồ chơi con thích. Một số người hàng xóm xung quanh biết câu chuyện của Dương Thần Lâm thì không ngừng cười nhạo ông vừa làm cha làm mẹ, rằng ông đang tự chuốc rắc rối vào mình. Còn về phía Dương Thần Lâm, hàng ngày chứng kiến Tĩnh Tĩnh lớn lên, biết đi, gọi tiếng "cha" đầu đời khiến ông thấy vô cùng hạnh phúc.
Nhưng 2 năm sau, một chuyện kỳ lại xảy ra.
Một buổi chiều năm 1994, khi những người bán hàng khác đã đóng cửa, Dương Thần Lâm một lần nữa lại bắt gặp một đứa trẻ hơn 1 tuổi đang đứng cạnh thùng rác, nhặt thức ăn thừa. Nhìn thấy đứa trẻ tội nghiệp, ông mua hộp cơm chiên trứng và hộp sữa cho đứa bé ăn rồi hỏi bố mẹ ở đâu.
Cô bé chưa biết nói chuyện, chỉ biết bốc thức ăn cho vào miệng. Dương Thần Lâm đã đưa cô bé đến đồn cảnh sát nhưng họ không tìm được bố mẹ đẻ cho cô bé. Vừa lúc ông chuẩn bị rời đi, cô bé đáng thương nắm lấy áo của Dương Thần Lâm rồi gọi tiếng "cha".
Lòng Dương Thần Lâm chợt dịu lại. Ông lại tiếp tục đưa cô bé về nhà và đợi bố mẹ đẻ tìm đến. Nhưng đợi mãi, ông cũng không thấy người thân của cô bé đâu.
Vậy là ông lại quyết định nhận nuôi người con thứ hai, đặt tên là Tiểu Tĩnh. Lúc này những người phụ nữ ban đầu có ý định gả cho ông đều từ bỏ vì họ cho rằng ông quá nghèo lại còn gánh thêm 2 người con. Nhưng ông không hề hối hận.
Theo thời gian, quá trình nuôi dạy 2 đứa trẻ không hề dễ dàng. Hàng ngày, Dương Thần Lâm thường dậy sớm, thức khuya để lo chuyện học hành của con, trong khi vẫn tập trung bán bánh xèo và trái cây ở cổng trường. Ban ngày, ông đi mua thực phẩm về bán hàng còn về đêm lại miệt mài làm việc lặt vặt ở công trường gần nhà. Sau hơn chục năm nuôi nấng hai đứa trẻ, sức khoẻ của Dương Thần Lâm đi xuống. Trên đầu ông đầy tóc bạc trong khi hai chân đã cong vẹo vì bệnh thấp khớp. Nhưng vì con, ông vẫn cố gắng.
Hai đứa trẻ lớn lên thành tài, báo đáp công ơn dưỡng dục
Lên cấp 2, con gái lớn Tĩnh Tĩnh sốc khi biết sự thật mình là con nuôi. Từ đó, cô hiểu cha là người vĩ đại thế nào, đã chịu bao khó khăn để nuôi cô nên người. Từ đó, cô càng chăm chỉ học hành hơn. Năm 2010, cô được nhận vào trường Đại học Vũ Hán.
Để giảm bớt gánh nặng tài chính cho cha, cô đã viết thư cho nhà trường kể về hoàn cảnh của gia đình mình. Trường đại học không chỉ miễn học phí cho cô mà còn trao học bổng 10.000 NDT (hơn 35 triệu đồng).
Biết chị gái vào đại học, cha sẽ vất vả nhiều nên cô em gái Tiểu Tĩnh đòi nghỉ học và đi làm kiếm tiền đỡ đần gia đình. Không ngờ quyết định này của Tiểu Tĩnh khiến cha đùng đùng nổi giận. Dương Thần Lâm quát lớn: "Học là việc của con, còn kiếm tiền cho các con đi học là việc của cha".
Ngày hôm sau, Tiểu Tĩnh sợ hãi đến mức trở nên ngoan ngoãn hơn và quay lại trường. Đúng như sự mong đợi của ông Dương, cô bé sau này cũng được nhận vào học viện quân sự yêu thích.
Sau khi đến học viện quân sự, cô được nhà trường tổ chức khám sức khỏe và tìm cha mẹ ruột thông qua so sánh kết quả ADN. Cha mẹ ruột sau khi biết con gái có tương lai đầy hứa hẹn, họ đã đến gặp và muốn nhận lại cô.
Một hôm, Tiểu Tĩnh đang phụ ông Dương bán rau, chợt cô nghe thấy tiếng người gọi mình: "Tiểu Tĩnh đấy à? Con gái của tôi". Khi Tiểu Tĩnh nhìn lên, cô thấy một người phụ nữ ngoài 50 tuổi đang nhìn cô. Thấy cô vẫn im lặng, người đàn ông đứng bên cạnh bèn giải thích họ là bố mẹ ruột.
Lúc này, ông Dương cũng đứng bên cạnh và kể cho cô bé nghe về chuyện năm đó, để cô tự lựa chọn nên làm gì. Tiểu Tĩnh nói với ông Dương, mắt ngấn lệ: "Cha, cha đừng lo lắng, con biết phải làm gì".
Khi Tiểu Tĩnh tìm gặp cha mẹ ruột, họ kể rằng, năm xưa do gia đình khó khăn nên không còn cách nào khác là từ bỏ cô. Cho đến hiện tại, gia đình đã có tiền, cảm thấy vô cùng có lỗi và muốn đưa Tiểu Tĩnh về. Không bị lời khuyên nhủ dao động, Tiểu Tĩnh nghiêm túc nói với họ rằng, giờ đây cô chỉ có một người cha ruột là Dương Thần Lâm, đồng thời khuyên họ hãy trở về.
Cho đến hiện tại, hai cô con gái Tiểu Tĩnh và Tĩnh Tĩnh đã có sự nghiệp thành công. Trong khi đó, ông Dương cũng đang tận hưởng một cuộc sống tuổi già hạnh phúc nhờ những hành động nhân hậu và cách dạy con tốt đẹp của mình khi còn trẻ.
Nguồn: Sohu