Phàm là chuyện gì cũng có thành bại, đời người cũng không phải ngoại lệ, có được có mất có vui có buồn. Làm sao để luôn luôn thanh thản, tự tại giữa những được mất hỉ bi, cần chúng ta có một năng lực tự điều chỉnh bản thân thật tốt, nhưng nói bao giờ cũng dễ hơn làm. Có lẽ, khi bạn hiểu được quy luật cộng trừ bắt buộc của cuộc sống, cũng là lúc bạn hiểu ra được chân tướng của cuộc đời.
Gặp nhau được khó, từ biệt cũng khó, tình yêu cũng vậy; thành công khó thất bại khó, đời người càng như vậy. Đừng chấp niệm với quá khứ, cũng đừng quá trông đợi vào tương lai, quan trọng là nắm bắt hiện tại, trân trọng hiện tại, trân trọng những người và chuyện trước mắt. Muốn làm được điều này, phải học, phải hiểu và biết cách vận dụng linh hoạt "phép cộng trừ" của đời người, cộng thêm tình yêu và sự ấm áp, trừ bớt oán hận và thù dai; cộng thêm chân thành và nghiêm túc; trừ bớt ảo tưởng và lười biếng; đời người, mới giống như xuân hoa thu nguyệt, có tình có ý, mới thu hoạch được đầy ắp trái ngọt, nên được thành tựu.
Thời gian, giống như nước chảy vậy, một đi không trở lại. Đời người cũng vậy, mất rồi là sẽ không quay trở lại, thanh xuân tuổi trẻ không bao giờ quay trở lại. Nhưng, nhân sinh nếu chỉ có lần đầu gặp gỡ, sẽ không có dư vị ngọt ngào của tình yêu, sẽ không có niềm vui của sự gặp gỡ, cũng sẽ chẳng có nỗi buồn của sự chia ly; nếu đời người chỉ toàn là thuận lợi, sẽ chẳng tồn tại hai chữ thăng trầm, cuộc đời cũng sẽ chẳng thú vị và đầy trải nghiệm.
Sống ở đời, chuyện muốn làm có quá nhiều, mục tiêu quá cao, mong chờ quá là mỹ mãn. Nhưng cũng là sống ở đời, có bao nhiêu người được như ý mình, có bao nhiêu người đạt được ước mơ? Không đạt được lại cảm thấy áp lực, buồn bã, mệt mỏi, tổn thương. Có lẽ, bạn càng khát khao, càng cưỡng cầu nó sẽ càng rời xa bạn; bạn càng trân trọng bao nhiêu, nó càng xa vời với bạn bấy nhiêu, bạn càng theo đuổi bao nhiêu, nó càng muốn trốn bạn kĩ hơn bấy nhiêu.
Máy tính còn có nút ESC, huống chi là con người? Học cách vận dụng nhuần nhuyễn quy luật cộng trừ của đời người, sẽ rất có ích cho việc tiến lui hay thành bại của đời người. Cuộc đời, cộng thêm chút ước mơ thực tế, trừ bớt đi dục vọng, sẽ bay cao bay xa hơn; thêm chút kiên trì quả cảm, bớt chút suy tính thiệt hơn, sẽ có thể không ngừng tiến về phía trước, lòng không hối hận; cộng thêm chút tự suy ngẫm, tự nhìn lại bản thân, bớt đi chút bốc đồng mù quáng, sẽ không ngừng tiến bộ, không ngừng trưởng thành; thêm chút dịu dàng và tình yêu, bớt chút lạnh lùng và khinh khỉnh, cuộc đời mới rực rỡ, thú vị, có ý có thơ, có dư có vị.
Đời người 10 phần thì có tới 8,9 phần là không như ý, đây là đạo lý tự cổ chí kim. Không ai không trải qua khó khăn mà có được thành công dễ dàng cả. Ở trong xã hội này, muốn trở thành người thành công, trở thành người có tiếng nói, bắt buộc phải học cho nhuần nhuyễn "phép cộng trừ", biết lúc nào nên kiên trì, biết lúc nào nên buông tay. Trong kho dữ liệu cuộc sống này, bạn bắt buộc phải biết ở đâu, khi nào thì nên cộng thêm cái gì, bớt đi cái gì, có như vậy, cuộc đời mới căng tràn sức sống và cơ hội.
Phép cộng và phép trừ của cuộc sống cũng không phải là bất biến, nó cũng sẽ thay đổi tùy theo người, theo việc, theo hoàn cảnh môi trường hay địa vị. Ước mơ nếu không thể thực hiện, ai mà chẳng cảm thấy buồn bã và thất vọng, trong tình huống này, con người chúng ta thường sẽ mất đi phương hướng, thậm chí sa lầy vào vũng bùn tâm lý lo âu thất vọng khó thoát ra. Những lúc như thế này, hãy làm phép cộng, thêm cho mình chút tự tin và dũng khí dám đối mặt với khó khăn thất bại, ngã ở đâu thì đứng lên ở đó, "chẳng qua cũng chỉ là bắt đầu lại từ đầu thôi mà", ôm trong mình tâm thái này để bắt đầu một hướng đi thành công và huy hoàng hơn.
Khi duyên hết, tình đi, lúc này hãy làm cho mình phép trừ, trừ đi những đau khổ và tuyệt vọng, trừ đi những tổn thương và ghen ghét, trừ đi những vấn vương và chấp niệm, trừ đi những bất lực và oán than. Cho thứ tình yêu đã từng ngọt ngào và đẹp đẽ như hoa đó một không gian và thời gian để rụng nốt, tặng người đã từng đi cùng mình một quãng đường thanh xuân một lời chúc phúc, dù có đau có buồn có khóc, cũng hãy nhẹ nhàng nói lời tạm biệt, hãy chia tay trong sự thanh thản và chân thành, ít nhất, giữ lại cho mình một hồi ức tươi đẹp về những ngày xưa, về lần đầu gặp gỡ, về khoảng thời gian đã từng rung động, đã từng lắng lo.
Bởi vì những bông hoa của cuộc đời có tưới đẫm tiếng cười và nước mắt mới là rực rỡ nhất, con đường có trải qua gian nan, thăng trầm sẽ càng thêm vững chắc và bằng phẳng.
Phép cộng cuộc đời cho chúng ta ánh sáng của trí tuệ, sức mạnh của nhân cách, tích lũy của cải và sự ấm áp của tình cảm gia đình, làm cho cuộc sống của chúng ta thêm phong phú và đầy đủ; trong khi phép trừ lại giúp đưa chúng ta ra những khỏi vật chất thừa thãi và ham muốn xa hoa, trừ bớt gánh nặng tâm hồn, trừ bỏ sự xáo trộn của ngoại cảnh, giúp cuộc sống lành mạnh hơn.
Cứ như vậy, phép cộng là trưởng thành, và phép trừ là chín chắn. Chúng là hai bánh xe trong cuộc sống, một cái cũng không thể thiếu, luôn để chúng lăn cùng nhau, hành trình của cuộc sống của bạn sẽ là vô hạn.