Hơn nửa tiếng sau, pháo hoa vừa dứt, thì những dòng tin đầu tiên về thảm kịch ở Nice hiện ra trên màn hình điện thoại.
Từ lúc đó đến hơn 3 giờ sáng, tôi không rời mắt khỏi trang Le Figaro và màn hình TV. Số người thiệt mạng cứ tăng dần, 30 rồi 50, 70 và sáng nay là 84, số người trong tình trạng rất nguy kịch là 50.
Sau Quốc khánh là ba ngày quốc tang!
Cộng hòa Pháp một lần nữa thành mục tiêu đánh phá của những tên khủng bố vô nhân tính.
Người bạn từ Việt Nam khi nghe cả biển người cùng hòa giọng bài quốc ca Pháp đã thốt lên "đây mới thực sự là rưng rưng khi hát quốc ca" thì khi đọc tin nhắn về khủng bố ở Nice cũng thốt lên "bọn khốn nạn, căm phẫn quá".
Vâng, căm phẫn trước tội ác sát nhân của những tên mặt người mang hồn quỷ dữ, đau thương, bàng hoàng trước gần trăm mạng người đã đổ xuống, truyền thông Pháp, dân chúng Pháp, cả nước Pháp ngày hôm nay gần như chỉ nói về thảm sát tại Promenade des Anglais.
Sợ không? Sợ, mạng người mà. Không ít người đã bỏ ngang chuyến nghỉ hè ở Cote d’Azur để về nhà. Không ít chương trình hội hè đình đám của nhiều gia đình bị hủy.
Nhưng, một cặp người Pháp gốc Israel vẫn sẽ tổ chức lễ cưới vào chủ nhật này ở Nice. Trong gia đình họ, đã có nhiều người cho biết sẽ không đến dự lễ cưới, chương trình của họ bị xáo trộn, nhưng chính họ thì khẳng khái:
"Chúng tôi không sợ, người Pháp phải học cách đối mặt với những trò này. Ở Israel, tình trạng thế này là thường xảy ra".
Một cặp người Anh tuổi 50 đã ở Nice được 7 năm bình tĩnh bảo "Những chuyện như tối qua có thể xảy ra khắp nơi. Nhưng tôi sẽ không chết trong sợ hãi. Nước Pháp muôn năm!"
Ngay lập tức sau vụ thảm sát, các khách sạn deluxe biến sảnh lớn thành nơi cấp cứu, chăm sóc y tế. Các tài xế taxi tự nguyện chở người bị nạn miễn phí.
Nhiều nhân viên khách sạn làm thêm giờ không lương để trợ giúp người bị nạn. Nước Pháp đau thương, nhưng nước Pháp cũng yêu thương hơn, gấp bội!
Có một bà mẹ lạc đứa con 8 tháng tuổi trong biển người hỗn loạn tháo chạy. Facebook đã là nơi kết nối để bà mẹ lạc con nhanh chóng liên lạc được với một người thiện tâm trông giữ giúp đứa con.
Và ở Promenade des Anglais, gần nơi tối qua vừa đổ xuống hơn 80 sinh mạng, người ta đến ngày càng đông cùng với hoa, nến, giấy ghi những dòng tiếc thương.
Bức ảnh ám ảnh cả thế giới về vụ khủng bố tại Nice. Thi thể một em bé bên cạnh con búp bê. Ảnh: Reuters.
Nice vẫn rất đẹp với nắng vàng mùa hạ, vẫn đông người phơi mình trong nắng, trong gió, bên bờ biển xanh.
Nhưng giờ đây, Nice lại có thêm một không khí "cảnh giác", không khí "solidarité" (đoàn kết) trước các thế lực hắc ám.
Nhưng chúng tôi không sợ. Cũng như cặp người Anh 50 tuổi kia, tôi sẽ không bao giờ chết trong sự sợ hãi cả.
Đã có những gia đình đã mất người thân trong cuộc khủng bố ngày 13 tháng 11 năm ngoái ở Paris, nay lại mất tiếp người thân trong cuộc tàn sát tối hôm qua ở Nice. Nhưng họ chỉ vì thế mà yêu thương nhau hơn lên.
Người Pháp kiên quyết chống khủng bố nhưng người Pháp không kêu gọi lòng thù hận.
Chưa kịp hết tình trạng khẩn cấp của cuộc khủng bố trước, nước Pháp đã lại oằn mình tiếp tục gia hạn tình trạng khẩn cấp thêm ba tháng nữa.
Riêng với tôi, "đừng sợ hãi" thôi chưa đủ mà phải sẵn sàng chiến đấu để được sống trong hòa bình như người Pháp luôn khẳng định trong La Marseillaise: Aux armes, citoyens ! Formez vos bataillons! Marchons, marchons ! Qu'un sang impur... Abreuve nos sillons! (Cầm súng lên, hỡi công dân/ Đứng vào hàng ngũ/ Tiến lên phía trước /Dòng máu quân thù/ Sẽ tưới thắm cánh đồng của chúng ta
Sau hơn 70 năm, hôm nay dường như không khí chiến đấu từ thời xa xưa lại phảng phất mơ hồ ở Nice với bài La Marseillaise liên tục , nhiều lần vang lên từ những cái loa dọc bờ biển.