ạnh phúc xiết bao khi sau lưng "chàng trai vàng" ghi cả 2 bàn thắng cho U23 Việt Nam ở VCK U23 châu Á vừa qua là người bố luôn quan tâm, lo lắng, là tình yêu bao la của hai người mẹ, cùng một người bố nữa luôn dõi theo từng bước đi của Quang Hải từ trên cao, cao lắm…
Ngay sau trận thắng lịch sử trước U23 Australia, Quang Hải post lên tài khoản Facebook của mình hai tấm ảnh cậu quỳ trên mặt cỏ, giơ thẳng hai tay lên trời để ăn mừng bàn thắng và đang khóc trong vòng tay chúc mừng của đồng đội cùng dòng chữ: "Ở trên đó con tin người sẽ tự hào lắm!!! Con sẽ tiếp tục chăm chỉ…!".
Đây là lần đầu tiên trong vòng 1 tháng "bế quan toả cảng" mạng xã hội để toàn tâm tập trung cho chiến dịch chinh phục VCK U23 châu Á, Quang Hải lên dòng sẻ chia đầy tâm trạng.
Khi cả đội U23 Việt Nam ăn mừng chiến thắng trên sân, ống kính phóng viên lia được khoảnh khắc Quang Hải ngồi một mình trong khu vực ban huấn luyện để… khóc.
Những người quen Hải hẳn đều biết câu chuyện về "Người" được cầu thủ 20 tuổi này nhắc đến trong dòng trạng thái Facebook. Đấy chính là bố nuôi quá cố của cậu, là người thầy mà Hải quý mến nhất. Vũ Minh Hoàng - người thầy, người cha ấy đã ra đi được 6 năm, nhưng tình cảm sâu nặng, sự nhớ nhung, biết ơn của Hải với người em trai của cựu tuyển thủ quốc gia Vũ Minh Hiếu thì chưa bao giờ thôi canh cánh trong lòng.
Quang Hải mất đi một người thân, chị Trang - vợ anh Vũ Minh Hoàng đau xót mất đi người chồng yêu quý, nhưng trong nỗi mất mát ấy, họ xích lại gần nhau hơn. Giờ đây, gia đình Quang Hải với mẹ nuôi chẳng khác nào một gia đình ruột thịt, và trong nỗi tự hào về đứa con "người hùng" của mình, người thầy, người cha đã khuất ấy của Hải vẫn sống trong những câu chuyện nghẹn ngào kể lại.
Trên tường của căn phòng khách ấm cúng, dù ngoài trời sương mù giăng giăng, mưa phùn lắc rắc ở làng Đường Nhạn (Đông Anh, Hà Nội), bên cạnh những tấm huy chương, những chiếc thẻ thi đấu, cờ, cúp, bằng khen và bóng là một chiếc áo được đóng khung trang trọng. Chiếc áo đội tuyển quốc gia ấy màu trắng, với số 23 trên ngực.
Chiếc áo ấy vốn là của cựu tuyển thủ quốc gia Vũ Minh Hiếu, cựu tiền vệ Công An Hà Nội tặng nó cho em trai của mình - Vũ Minh Hoàng, để rồi người bố nuôi của Quang Hải tặng lại cho cậu ngày cậu còn bé tý, chưa thể khoác nổi chiếc áo rộng thùng thình, với ước mong một ngày nào đó đứa con nuôi - cậu học trò mà mình hết mực thương yêu khoác lên mình chiếc áo tuyển thủ quốc gia Việt Nam.
Quang Hải từng chọn khoác lên mình chiếc áo số 23, như chiếc áo mà người bố nuôi đã tặng, và luôn mang theo bên mình chiếc áo trắng ấy ở mỗi giải đấu lớn. Ở Bahrain, sau chiến công lịch sử đưa U19 Việt Nam lọt vào VCK World Cup U20, cậu nhờ đồng đội ký tên lên chiếc áo thân thương ấy, đóng khung và treo lên tường như một lời báo công với người bố nuôi thân yêu.
Nhà ông bà Quang Hải nằm tận cuối làng, ngôi nhà của bố mẹ mà cậu sống từ ngày còn thơ bé là đất giãn dân, nằm ngay cạnh trường bắn Xuân Nộn. Ngay trước là nhà sân bóng. Đấy cũng là sân bóng gắn bó suốt thời thơ ấu, chứng kiến từng bước chạy, từng cú sút đầu tiên của cậu.
Sinh ra từ làng, gắn bó với làng, với bố mẹ đậm nét chân chất của người quê, quyết định để Hải rời nhà đi tập bóng đá từ năm mới có 9 tuổi là một quyết định không hề dễ dàng với bố mẹ cậu.
Dẫu vậy, họ vẫn tin niềm đam mê bóng đá của đứa con trai vốn sống cực kỳ tình cảm sẽ đưa mình đến với thành công, bởi ngay từ bé, năng khiếu của Hải đã bộc lộ quá rõ ràng, vượt trội chúng bạn lẫn các đàn anh.
"Những ngày đầu tiên, mới 9 tuổi đã phải xa nhà tập trung ở Gia Lâm để tập luyện, ngày nào nó cũng gọi điện về nhà, nhưng hỏi có nhớ nhà không thì cu cậu nhất định bảo là không. Nó sợ bố mẹ xót con rồi bắt về, không cho đi đá bóng nữa", bố Hải - ông Nguyễn Quang Thuần tâm sự.
Trong câu chuyện mà gia đình nói đến, luôn tràn ngập sự biết ơn và trân trọng với những HLV, những người thầy của Hải ở CLB Hà Nội. Ngoài người thầy lớn Vũ Minh Hoàng, còn là những HLV giúp gia đình rèn giũa viên ngọc quý của bóng là Việt Nam, là những người anh lớn, những người đồng đội không chỉ cùng chí hướng trên sân cỏ, mà chăm sóc Hải tận tình như đứa em trai, chỉ dạy từng ly từng tý về cách sống, cách đối nhân xử thế, cách ứng xử hàng ngày.
Bên cạnh ngôi nhà của bố mẹ Hải là một ngôi nhà to mới xây xong. "Nhà của Hải đấy", ông Thuần chẳng giấu được sự tự hào. "Mình là người làng chân chất, lo lắng nhất là cháu kiếm được tiền rồi thì đua đòi, không biết tích cóp cho tương lai sau này. Tôi tin vào cháu, vào bản chất và bản tính tình cảm của con, nhưng luôn nhắc nhở cháu phải sống đúng với bản tính của mình".
"Ngôi sao, chẳng ngôi sao gì đâu anh ạ. Tôi vẫn dặn cháu khi ra sân, ngôi sao duy nhất là ngôi sao trên ngực áo", bà Nguyễn Thị Cúc – mẹ Hải, vốn cực kỳ mê bóng đá trải lòng. "Thấy con ghi bàn trên TV, cả nhà đều vui mừng, xúc động, nhưng điều tôi mong muốn nhất là con trai trở về mạnh khoẻ, là tôi vui lắm rồi".
Mẹ Hải kể, cậu về quê ăn Tết, làng tổ chức giải đá bóng ngay sân bóng trước nhà. Bạn bè í ới: "Hải ơi, 97 thua rồi, vào sân đá đi". Hải trong nhà chỉ chừng chực lao ra sân đá cùng chúng bạn. Mẹ nhắc không được ra đá, bởi phải giữ chân để còn đá cho đội. Cậu đi từ trong ra ngoài, hai tay đút túi quần bồn chồn, chân gặp gì cũng đá "như thằng nghiện ấy chú ạ", lời mẹ Hải.
Mẹ bảo thôi thế con lên đội tập trung đi, ở nhà cứ thế này thì không chịu nổi đâu, Hải mới cầm đồ chào bố mẹ đi lên đội.
Mỗi khi Hải đá ở Hà Nội, ông Thuần đều lên sân xem con đá. "Nhưng chỉ toàn đứng nép vào gốc phi lao mà xem con thôi, không thích người ta thấy", mẹ Hải vừa vặt lông gà, vừa trêu.
Khi được hỏi về lý do Quang Hải từ chối học viện HAGL để đầu quân cho CLB Hà Nội, dù đã từng vào tận Gia Lai, ông Thuần giải thích ngắn gọn: "Đá ở Hà Nội gần nhà, với lại cháu nó quen với các thầy, các bạn rồi nên không muốn rời đi".
Người đàn ông luôn tự nhận mình "thuần làm nông" vốn kiệm lời, nhưng mẹ nuôi của Hải, chị Vũ Thu Trang, vợ của "thầy" Vũ Minh Hoàng thì chẳng thể giấu nổi dòng nước mắt khi nhớ lại câu chuyện ngày ấy:
"Hôm ấy anh Hoàng về nhà buồn, buồn lắm. Em hỏi tại sao thì bảo hình như Hải muốn về HAGL, anh cũng buồn nhưng vẫn động viên con. Em cũng sững đi, thực ra là mình cũng dành rất nhiều tình cảm cho Hải, và xác định sẽ đi cùng con trong suốt chặng đường lớn lên, và nhìn thấy sự thành công trên con đường mà con đã chọn, nhưng thôi anh đừng buồn, vì đấy là sự tốt nhất cho con.
Mãi về sau, anh Hoàng mới nói: "Trang ơi, Hải nó không đi nữa, nó bảo nó thích ở lại đây, vì gần nhà, gần thầy và gần các bạn".
Mãi sau này, chỉ cách đây 3 năm thôi, khi gặp lại Hải, khi Hải đã gọi em là mẹ và trải lòng thực sự, khi ấy em thực sự xúc động và lần đầu tiên chảy nước mắt trước mặt con.
Hải tâm sự: "Mẹ ơi, 90% con ở lại đội là vì trước đấy thầy nói với con: "Hải ơi, con định bỏ thầy thật à?". Chính vì con nghe thầy nói với con như thế, con về con nghĩ nhiều quá, và con quyết định sẽ không vào HAGL nữa. Con không biết sẽ ở dưới sự dắt dắt của thầy bao nhiêu lâu, nhưng khi nghe thầy nói như thế, con đã chùn bước và quyết định sẽ không đi nữa.
Con nói thêm, nếu có đam mê và có duyên với trái bóng thì dù ở đâu con cũng sẽ phát huy được mẹ ạ.
Lúc đấy, ngôi trong quán cà phê, em khóc, con cũng không dám nhìn vào mặt em, chắc vì yếu đuối. Đấy là lần đầu tiên em mới biết rằng Hải không đi là vì câu nói đấy của anh Hoàng. Khoảnh khắc ấy em sẽ chẳng bao giờ quên".
Tròn một năm trước, Quang Hải đã từng tâm sự: "Tết này em chỉ muốn về bên mẹ". Giờ đây, khi không khí Tết đã phảng phất đâu đấy trong gió, dưới chân cầu Nhật Tân, những vườn đào đã rộn ràng chuẩn bị khai hoa, bên kia sông Hồng, những vườn rau xanh mướt đã phơi mình trong giá rét chào Xuân, những người hâm mộ nước nhà đang chờ đón một giải đấu mang về kỳ tích, thì ở góc quê xa xa ấy, có đến hai người mẹ đang mong mỏi từng ngày được đón "kỳ tích" của mình bằng vòng tay giang rộng.
Kỳ tích ấy mang tên Quang Hải!
Trong số những ngôi sao được chương trình "Thách thức ngôi sao" mời tham dự và thực hiện thách thức do chương trình này đặt ra, Quang Hải là ngôi sao duy nhất gặp phải thử thách cực kỳ tréo ngoe: Bỏ lỡ cơ hội, thay vì ghi bàn.
Kỹ thuật thượng thừa và cái chân trái rất "ngoan" của Hải đã khiến chương trình chọn thử thách khó nhất, là tái hiện lại pha bóng kết thúc đập xà ngang của "King" Eric Cantona sau hàng loạt động tác xử lý bóng kỹ thuật. Quang Hải nhận lời. Liệu cái chân trái của tiền vệ trẻ Đông Anh có "ngoan" như đồn đoán không, xem khắc biết...
Quang Hải tái hiện lại siêu phẩm "không đáng có" của King Eric Cantona