Nhà tôi có 4 anh em, tôi là con gái út trong nhà. Khi còn sống, bố mẹ tôi từng rất tự hào về sự thành đạt của các anh trai và luôn phê bình vợ chồng tôi kém cỏi, làm lụng vất vả cả năm chẳng đủ tiền nuôi con.
Nhưng đến lúc bố mẹ già yếu, các anh trai bận rộn công việc và gia đình, không ai có thời gian quan tâm chăm sóc. Sau khi mẹ mất, bố không có lương nên phải phụ thuộc kinh tế hoàn toàn vào vợ chồng tôi.
Tôi nuôi bố ròng rã 2 năm nhưng các anh không có ý định góp tiền nuôi ông. Đến khi ông bị bệnh nằm một chỗ, tôi phải nghỉ việc ở nhà chăm sóc thì các anh mới chịu góp mỗi người 500 nghìn/tháng nuôi bố.
Với số tiền đó chỉ đủ mua thuốc và thức ăn cho bố, còn tiền công chăm sóc bố là chưa có. Tôi biết các anh kiếm được nhiều tiền nhưng các chị dâu nắm kinh tế nên không được tự do chi tiêu. Dù rất ấm ức với sự keo kiệt, tính toán của các chị nhưng tôi chỉ biết im lặng, bởi nói ra chỉ làm bố buồn mà sinh bệnh.
Ngày giỗ đầu của bố, anh cả nói đặt 100 mâm cỗ giỗ làm tôi rất bất ngờ, không hiểu khách đâu mà nhiều vậy. Anh nhắc tôi cứ làm như anh dặn không cần thắc mắc.
Ngày giỗ bố mà tôi cảm nhận đông vui như đám cưới, xe ô tô từng hàng nối đuôi nhau, các anh tôi mặt cười toe toét, các chị dâu thì váy áo điệu đà. Sau đám giỗ bố, vợ chồng tôi tất bật dọn dẹp nhà cửa, còn các anh chị ngồi trong phòng phân loại phong bì.
Nhìn những xấp phong bì mà các anh chị cầm trên tay mà tôi đau thắt ruột. Ngày bố còn sống không mua nổi cho ông hộp sữa hay lọ thuốc bổ, đến khi mất rồi các con trai làm 100 mâm cỗ mời khách thu tiền.
Tôi không thích việc làm phô trương của các anh, tôi chỉ cần một bữa cơm cúng bố có đầy đủ các thành viên trong gia đình. Nhưng tôi là phận gái, không biết góp ý thế nào để không làm anh em mất lòng nhau?