5 năm trước, em chồng mượn tôi 4 lượng vàng để xây nhà. Giá vàng lúc đó là 42 triệu/lượng. Đó cũng là toàn bộ vàng tôi tiết kiệm từng chút thôi, tháng nào dư dả thì sắm chiếc nhẫn để tích trữ. Tôi dự định sau này 2 con cưới thì sẽ cho mỗi đứa một lượng vàng, 2 lượng còn lại là để vợ chồng phòng thân lúc đau bệnh về già. Có 4 lượng vàng đó, tôi yên tâm hơn và không sắm nữa, tiền dôi dư ra thì gửi ngân hàng để lấy lãi, lo chuyện ăn học trước mắt cho con. Khi em chồng hỏi mượn số vàng trên, tôi cũng nói rõ mục đích tôi sắm vàng là gì và không yêu cầu em chồng trả sớm. Tôi còn bảo em cứ từ từ làm ăn, tích cóp dần rồi trả cho tôi chứ tôi không đòi. Em ấy vâng dạ, cảm ơn tôi rối rít, còn nói nhờ số vàng tôi cho mượn mà em ấy xây được căn nhà theo đúng ý muốn của mình.
5 năm trôi qua, em chồng không trả cho tôi một chỉ vàng nào. Tôi cũng không hỏi, không đòi. Thỉnh thoảng trong đám giỗ, tôi có nhắc đến để em ấy không quên món nợ đó thôi. Thấy giá vàng tăng dựng đứng, tôi cũng thấp thỏm lo âu nhưng nghĩ lại lời khẳng định chắc nịch "sẽ trả đủ vàng cho anh chị" của em chồng, tôi tin rằng em ấy sẽ biết lo liệu.
Nào ngờ hôm qua, em chồng lại đem 200 triệu đến trả cho vợ chồng tôi. Tôi sửng sốt không chịu nhận. Em chồng còn nói hồi trước mượn tôi 4 lượng, với giá vàng 42 triệu/lượng. Vị chi là 168 triệu, giờ em trả 200 triệu, coi như số tiền thừa ra là tiền lãi; như vậy là "nhân nghĩa" trọn vẹn rồi.
Tôi không đồng ý bởi tôi muốn em chồng mượn vàng thì trả vàng, mượn vàng mà trả tiền như em thì khôn lỏi quá. Em chồng bảo giá vàng đang cao quá, giờ em ấy trả tiền, tôi không chịu cũng phải chịu chứ em không sắm nổi vàng. Trong khi 5 năm qua, tiền bạc làm ra, em chồng toàn mua sắm nội thất trong nhà khang trang, không thiếu thứ gì mà lại không chịu tiết kiệm để trả cho tôi. Giờ vàng lên gấp đôi thì vội vàng đem tiền đến trả.
Em chồng còn than kể, bảo phải đi vay mượn mới có đủ 200 triệu kia. Giờ em ấy còn đang gánh nợ hơn 100 triệu vì trước đây đã "trót" mượn vàng của tôi. Tôi bực tức đẩy 2 xấp tiền về phía em chồng, bảo em đem về trả nợ cho người ta rồi từ từ trả vàng cho tôi. Sau này đám cưới của con, tôi còn có vàng trao chứ giờ tôi cũng không sắm nổi 2 lượng vàng khác. Chồng tôi thấy em gái khóc lóc thì lại mềm lòng, bảo tôi cứ nhận số tiền đó đi. Tiền hay vàng gì cũng không thể sánh bằng tình nghĩa anh em trong nhà. Vừa nói anh ấy vừa cầm tiền mang cất vào két, bảo em gái về đi.
Nhìn 200 triệu mà tôi ứa gan. Mượn 4 lượng, giờ trả 200 triệu. Chẳng lẽ tôi lại chịu lỗ một nửa chỉ vì cho em chồng mượn?