Trước khi viết 1 vài dòng, tôi muốn bạn đọc hết câu chuyện có thể được đăng tải trên 1 diễn đàn sinh viên đang nhận được sự quan tâm rất lớn của cộng đồng mạng và đặc biệt là sinh viên sống xa nhà như sau:
"Tôi vội vàng xách chiếc ba lô ra bắt xe buýt ra bến xe cho kịp chuyến về quê. Lần này tôi về mục đích chính là xin tiền mẹ đóng học phí.
- Alo, về tới đâu rồi con, để mẹ ra đón
- Con sắp về tới nơi rồi, mẹ đứng đó chờ con.
Mẹ đứng chờ tôi sẵn ở trên đường, khuôn mặt mẹ vui tươi khi thấy con trai vừa bước chân từ xe xuống.
- Sao nay về vội thế, về nhà tắm rửa đi rồi còn cơm nước. Cơm mẹ phần ở dưới bếp ý.
Sau khi ăn xong tôi lên nhà trò chuyện với mẹ, lần nào về cũng vậy mẹ đều bảo: "Sao đợt này trông con gầy thế, lên đấy có cơm nước đầy đủ không hay lại toàn nhịn, tối đến có đi ngủ sớm không hay lại toàn nghịch điện thoại đến đêm, đợt này học hành thế nào rồi?"
Những câu quen thuộc đến nỗi như ngấm vào người rồi, tôi chỉ cười rồi bảo nhẹ: "Đâu có ạ, con vẫn thế mà".
Sau đó vội vàng đánh trống lảng sang chuyện khác. Lan man một lúc tôi mới nói về chuyện đóng tiền học phí. Lúc trước đó tôi có gọi về rồi nhưng cũng không dám nói cụ thể bao nhiêu tiền.
- Bọn con phải đóng học phí kì 1 rồi mẹ ạ! Nhà trường thông báo lịch thu trên mạng rồi.
- Học phí năm nay à, thế kì này phải đóng mấy triệu?
- Gần 11 triệu rưỡi mẹ ạ!
Mẹ im lặng một lúc, sắc mặt mẹ có vẻ nhạt lại một chút, ánh mắt mẹ quay sang nhìn đi chỗ khác. Rồi nói nhẹ:
- Hơn 11 triệu cơ à. Đợt này nhiều thế con.
Thấy mẹ vậy, tôi giả vờ bảo :
- Tại kì này con đăng kí học nhiều môn với học trước để sau này ra trường sớm hơn 1 kì. Đằng nào mình cũng phải học. (Mặc dù tất cả các môn đều do nhà trường đăng kí vì tôi mới là sinh viên năm 2.)
- Thế đợt 1 mình đóng trước mấy triệu ?
- Tầm 7 triệu mẹ ạ! Đợt này con còn phải mua máy tính để học nữa, năm 2 rồi nên nhiều việc cần đến máy tính lắm. Còn tuần sau nữa là hết hạn đợt 1 rồi, chiều chủ nhật tuần này con đi, mẹ thu xếp xong gửi cho con trong tuần tới cũng được.
Mẹ lại im lặng một lúc rồi nói:
- Giờ mẹ còn mỗi 5 triệu, nhà mình còn vài tạ thóc thơm từ vụ trước, mai mẹ gọi người đến bán, mình chỉ bớt lại một bao ăn đến mùa thôi, cuối tháng này là gặt được rồi.
Mẹ đứng dậy, bước vào trong buồng và đếm từng bao thóc xếp lên nhau tay chỉ chỏ rồi nhẩm nhẩm:
- Thế thì đủ 7 triệu tiền học phí đợt một đấy. Chủ nhật đi thì cứ cầm tạm tiền lên đóng học phí trước đi, còn tiền mua máy tính để mẹ ở nhà bố chí gửi lên sau.
Tôi cảm nhận được sự nặng trĩu trong từng câu nói của mẹ, tôi thấy hình bóng mẹ những ngày sương gió ngoài đồng cấy từng cây lúa dưới ruộng, tôi thấy hình ảnh mẹ ướt vã mồ hôi phun thuốc sâu những ngày nắng nóng tới ba bốn chục độ, tôi thấy nàn da mẹ ngày càng đen sạm lại, tôi thấy hình ảnh người phụ nữ gao gầy theo năm tháng vì con cái...
Một người phụ nữ lam lũ một mình nuôi hai đứa con ăn học, lúc nào cũng chỉ mong con cái học hành tới nới tới chốn để thoát khỏi cảnh nhà quê. Một mình mẹ đã gánh vác tất cả, bố đã mất, mẹ phải chịu cả nỗi đau về tinh thần lẫn vật chất.
Nhưng lúc nào mẹ cũng cố gắng mỉm cười động viên hai anh em. Tôi đủ lớn để thấu hiểu được tất cả những nỗi khổ mẹ giấu kín hết trong lòng. Nhiều lúc tôi chỉ muốn mãi ở bên cạnh mẹ và chăm sóc mẹ.
Tôi yêu mẹ tôi nhiều lắm nhưng chưa làm được điều gì to tát giành cho mẹ cả. Giá như ngày ấy tôi không chọn trường này mà chọn một trường khác có học phí phù hợp với hoàn cảnh hơn.
Chắc hẳn đó cũng là niềm tâm sự của nhiều bạn ở nhà quê như mình, hi vọng những gì mình nhận được sau này sẽ xứng đáng với gì mình bỏ ra. Điều đầu tiên là phải cố gắng học tập tốt không để mọi người thất vọng.
Giờ lớn lên mới thấy rằng gia đình là động lực lớn nhất để vượt qua khó khăn.
Sống xa nhà, 1 tháng 3 triệu tiền trọ, tiền ăn bố mẹ có thể lo được nhưng 1 lúc bảo bố mẹ chuẩn bị gần chục triệu đóng học phí không phải gia đình nào cũng có sẵn.
Sinh viên đi làm thêm cũng chỉ kiếm đủ tiền trang trải cuộc sống, chứ tiền học thì bố mẹ vẫn phải lo.
Nhiều gia đình nông thôn cứ mỗi lần con gọi về xin tiền là mất ăn mất ngủ, lo bán thóc, bán lợn để gửi lên.
Ngày xưa con đậu đại học là niềm vui, niềm tự hào của cả gia đình, cả dòng họ, đời bố mẹ đã không được học hành đến nơi đến chốn nên ai cũng muốn con cái mình thành tài, sau này không khổ như bố mẹ nữa.
Mùa đóng học phí đến rồi, câu chuyện trên không chỉ dành cho 1 người mà cho rất nhiều người, rất nhiều sinh viên sống xa nhà.
Dương Thiên Vân: "Sao đợt này trông mày gầy thế, lên đấy có cơm nước đầy đủ không hay lại toàn nhịn, tối đến có đi ngủ sớm không hay lại toàn nghịch điện thoại đến đêm, đợt này học hành thế nào rồi? Giống hệt mẹ mình nói, cứ đợt nào gầy, thì y rằng vừa bước chân vào nhà là bị mắng không biết chăm sóc bản thân."
Lệ Nguyễn: "Cứ động đến tiền, mỗi lần xin tiền là rất ngại, kể cả cha me có tự cho vẫn cảm thấy cứ áy náy."
Đỗ Trang Nhung: "Các bạn xin tiền học phí. Phải báo sớm cho gia đình trước cả tháng. Chứ cứ về cái có luôn 1 lúc cả chục triệu thì lấy đâu ra."
Thúy Thanh: "Viết được như này thì chắc cũng thương mẹ đấy! Thương mẹ thế thì đi làm thêm rồi cố kiếm học bổng đi, làm vừa đủ để có kinh nghiệm chứ không phải kiểu cắm cúi làm rồi lấy tiền đấy học lại chả bõ.
Chả biết bạn như nào chứ tớ cũng năm 2, trường tớ học phí cao hơn trường bạn là cái chắc, nhà tớ cũng chỉ có mh mẹ nuôi 2 đứa. Nhưng ít ra tớ cũng học hành không quá tệ, vẫn có học bổng, vẫn đi làm thêm đủ để chỉ phải xin mẹ 1 nửa chi phí."
Một mũi tên muốn lao về phía trước thì nó phải được kéo về phía sau. Vậy nên, khi cuộc sống đẩy bạn về phía sau, bạn càng cần thêm động lực để tiến về phía trước.
Nói mãi chuyện này rồi vẫn thế, nếu thương bố mẹ, bạn nên chăm chỉ học hành, tranh thủ đi làm thêm vừa có kinh nghiệm thực tiễn vừa đỡ tiền trang trải cuộc sống.
Sinh viên mà, khó 1 chút, khổ 1 chút cũng chẳng sao, miễn là bạn không ngừng cố gắng để tương lai khấm khá hơn.