Tất cả mọi người khi biết quá khứ của em đều ra sức khuyên can, người nhẹ nhàng nhắc nhở “đẹp trai, có công việc ổn định thì lấy đâu chẳng được vợ, tội gì lấy đứa con gái đã qua một đời chồng”, người gay gắt chì chiết “không biết con bé đó cho ăn phải bùa mê thuốc lú gì”.
Bố tôi thở dài ngao ngán còn mẹ tôi khóc lên khóc xuống nhiều lần, nhưng bỏ ngoài tai mọi lời đàm tiếu tôi vẫn nhất định giữ vững quan điểm không chút lung lay.
Phương không đẹp, gương mặt nhỏ nhắn, gò má cao theo quan niệm dân gian xưa có tướng “sát chồng”, em lập gia đình từ năm hai mươi tuổi do sự sắp xếp của bố mẹ, hôn nhân không tình yêu cộng thêm hằng ngày phải chịu vô vàn những trận đòn roi từ người chồng nát rượu đã khiến em quyết định ôm con bỏ trốn khỏi nhà chồng xuống thành phố mưu sinh, sau đó mới đơn phương ly hôn kết thúc tất cả.
Ảnh minh họa
Tôi yêu em vì tính tình chăm chỉ, chịu thương chịu khó, em sống đơn giản, tình cảm, không khoa trương như những cô gái ham mê vật chất mà mình đã từng gặp. Ở cạnh em, tôi luôn cảm thấy ấm áp, bình yên đến kì lạ.
Cưới nhau về, gia đình tôi coi em như cái gai trong mắt, mẹ tôi không ít lần gây sự vô cớ hoặc cố tình hoạnh họe em đủ điều, em gái tôi thỏa sức sai bảo không khác gì bà chủ với osin, ấy vậy mà chưa một lần em than thở hay chê trách điều gì. Em luôn làm tròn bổn phận của một người vợ hiền dâu đảm, quán xuyến tất cả công việc một cách chu đáo nhất có thể.
Cưới nhau 3 năm nhưng chúng tôi vẫn chưa có tin vui, bố mẹ nóng ruột ra mặt bởi tôi là con một lại là cháu đích tôn của cả dòng họ. Ở quê tôi vẫn còn đặt nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ, những gia đình nào có con trai, cháu trai sẽ có tiếng nói và vị thế nhất định, được mọi người kính trọng, ngược lại nếu không may chỉ sinh được con gái sẽ bị cho là “vô dụng, bất hiếu”.
Tôi hiểu rõ trách nhiệm mà mình phải gánh vác nên luôn cố gắng ăn uống, sinh hoạt điều độ không hiểu sao cả hai vợ chồng dù không dùng bất kì biện pháp tránh thai nào vẫn không thể có em bé như mong muốn.
Vừa rồi, tôi đột nhiên sụt cân không rõ lý do, ốm yếu người gầy đi trông thấy, thỉnh thoảng đau bụng dữ dội, vội vàng đi khám thì bàng hoàng đau xót khi được bác sĩ thông báo kết quả tôi bị ung thư dạ dày gia đoạn cuối. Thời gian không còn nhiều và tất cả các biện pháp y khoa hiện tại sẽ không có tác dụng, chỉ có thể sử dụng thuốc giảm đau cho đỡ đau đớn phần nào.
Tôi còn rất trẻ mới hơn ba mươi tuổi, thậm chí còn chưa có con và chưa báo hiếu được gì cho bố mẹ, biết là cuộc đời vô thường nhưng sao tôi vẫn đau đớn đến thế. Để trấn an người thân tôi luôn cố tỏ ra mình ổn nhưng thực tế tôi đang rất sợ hãi, chưa bao giờ tôi ao ước được sống thêm một ngày, chỉ một ngày thôi tôi đã mãn nguyện rồi.
Sóng gió liên tiếp ập đến khiến gia đình tôi chao đảo, mẹ tôi ngất lịm liên tục than trời trách phật đã đối xử bất công, vợ tôi tha thẩn như người mất hồn không thiết tha làm gì chỉ ngồi ôm tôi gào khóc cả ngày.
Một tháng sau ngày biết tin dữ các cô chú, anh em tổ chức họp bàn về việc lập di chúc giúp tôi. Trong cuộc họp mọi người nêu rõ tôi và vợ không có con chung nên toàn bộ tài sản gồm nhà, đất hiện tại đang đứng tên tôi sẽ được chuyển quyền thừa kế cho bố mẹ và em gái.
Nghe đến đây vợ tôi đứng phắt dậy, tuyên bố một điều khiến ai cũng phải bàng hoàng: “Con không đồng ý, con được cưới hỏi đoàng hoàng về đây, con trai con (con riêng của vợ) cũng là con của chồng con, con và cháu phải có quyền được thừa kế”.
Tôi giận sôi máu, không ngờ người vợ hiền lành hết mực mình yêu thương lại tính toán, ích kỉ và hẹp hòi đến vậy. Tôi thẳng tay cho vợ hai bạt tai in năm đầu ngón tay sau đó đuổi ra khỏi nhà. Chồng đang thập tử nhất sinh mà vợ còn ở đó tính toán thiệt hơn có phải tôi đã nhầm khi cưới em không?
Hai ngày sau vợ gửi cho tôi một tờ giấy ghi nợ lên tới hàng tỉ đồng, tôi té ngửa không dám tin vào mắt mình. Hóa ra câu chuyện là em gái và em rể tôi làm ăn thua lỗ, chúng bàn nhau sau khi chính thức trở thành người thừa kế sẽ bán mảnh đất và căn nhà của tôi đi ngay, bố mẹ tôi vì thương con gái mà gật đầu đồng ý thuận theo.
Vợ tôi biết được điều đó nhưng không dám công khai sợ tôi sốc mà có mệnh hệ gì em sẽ ân hận cả đời nên em cố gắng đấu tranh nhằm giữ mảnh đất hương hỏa của tổ tiên và phụng dưỡng bố mẹ già sau này.
Tôi có nên tin tưởng vợ mà sang tên mảnh đất cho cô ấy và con trai không hay để lại cho bố mẹ và em gái mình?