Đã 192 ngày kể từ khi Man City dường như bắt đầu khai thác viên ngọc từ học viện của họ, khi Palmer vào sân từ băng ghế dự bị để ghi bàn gỡ hòa trước Arsenal trong trận Community Shield tháng 8 tại Wembley. Man City thua trận đấu đó (trên chấm phạt đền) và mất Palmer khi Chelsea khai thác sự bất đồng giữa cầu thủ tuổi teen và HLV Pep Guardiola về con đường sự nghiệp trước mắt của anh ấy để hoàn tất một thỏa thuận có thể trị giá lên tới 42,5 triệu bảng.
Câu chuyện rất đơn giản: Palmer muốn được cho mượn để có thể ra sân thi đấu thường xuyên. Guardiola nói với Palmer rằng anh phải ở lại hoặc tìm CLB mới. Lo sợ một mùa giải phải ngồi dự bị, Palmer quyết định ra đi. Đột nhiên, một cầu thủ sinh ra ở Wythenshawe, thị trấn nằm phía nam Manchester, người từng không hề có mong muốn đi quá xa nhà, lại thấy mình ở London, xa gia đình và bạn bè. Chưa hết, anh đánh đổi vị thế của một thành viên trong đội vừa giành cú ăn ba để đến Chelsea đang trong tình trạng hỗn loạn.
Sự đánh đổi của Palmer khi đó là quá lớn. Nhưng khi anh trở lại Etihad lần đầu tiên vào cuối tuần này, thì mọi thứ vượt quá mong đợi chỉ trong sáu tháng qua. Đội bóng của Guardiola vẫn trên đà phô trương sức mạnh mà không cần Palmer, nhưng Palmer có cơ hội để làm hỏng điều hoàn hảo ấy và nói rõ với Guardiola rằng ông đã đánh giá sai tài năng của mình từ lâu.
Palmer đã lọt vào tầm ngắm của The Blues sau khi đóng vai trò quan trọng trong chiến thắng của đội tuyển Anh tại Giải vô địch U21 châu Âu vào đầu mùa hè năm ngoái. Khi đó, anh dường như đã sẵn sàng cho một tương lai tươi sáng tại sân Etihad. Nhưng đến ngày 17-8, Guardiola đã công khai thừa nhận cầu thủ trẻ này có thể ra đi. Palmer chỉ ra sân 7 lần trong chiến dịch 2022-23 của Man City và sau màn xuất hiện ấn tượng trong trận gặp Arsenal tại Wembley, anh đã có thêm một màn trình diễn xuất sắc khác với bàn thắng gỡ hòa vào lưới Seville trong trận Siêu cúp UEFA mà Man xanh thắng trên chấm phạt đền.
Suy nghĩ về việc chuyển đến Chelsea được Palmer tiết lộ trong cuộc phỏng vấn vào tháng 1 với Sky Sports: “Việc của tôi là không bao giờ rời Man City. Đó không phải là ý định của tôi. Tôi muốn được cho mượn trong một năm, trở lại và được thi đấu. Nhưng ông ấy (Guardiola) nói tôi không thể cho mượn. Hoặc là 'ở lại hoặc bị bán.'"
Thật ra, Pep Guardiola có lý do để dứt khoát như vậy. Thời điểm đó Riyad Mahrez đã rời đội để đến Saudi Pro, nên Palmer đã được thông báo rõ ràng rằng anh sẽ có thêm thời gian thi đấu. Man City cũng không lên kế hoạch cho sự ra đi của anh, nhưng lời đề nghị của Chelsea rất đáng chú ý: trả trước 40 triệu bảng cho một cầu thủ có tiềm năng lớn, nhưng chưa có nhiều kinh nghiệm với chỉ 41 lần ra sân ở đội một. Man City đã đồng ý một hợp đồng trị giá 55,5 triệu bảng, và lấy tiền đó để ký hợp đồng với cầu thủ chạy cánh người Bỉ Jeremy Doku.
Và thế là Palmer gia nhập Chelsea vào ngày cuối cùng của kỳ chuyển nhượng, trở thành bản hợp đồng thứ 13 của Chelsea trong mùa hè, đồng ý ký hợp đồng 7 năm với tùy chọn gia hạn mùa giải thứ 8. Điều quan trọng hơn, tại Chelsea, nhờ chính sách sử dụng tối đa cầu thủ trẻ của Pochettino mà Palmer được trao cơ hội nhanh chóng đến mức anh thừa nhận mình ngạc nhiên vì điều này.
Palmer đã là tia sáng tỏa sáng trong một mùa giải khó khăn ở Stamford Bridge, thi đấu với sự tự do và đĩnh đạc mà hầu như các đồng đội của anh không thể sánh được. Cầu thủ 21 tuổi này đã ghi 12 bàn thắng và 9 đường kiến tạo trên mọi đấu trường và trở thành tuyển thủ Anh vào tháng 11 khi ra sân thay người trong trận gặp Malta tại Wembley và trên sân khách Bắc Macedonia.
Nhìn kỹ hơn vào những con số của anh ấy ở Premier League càng thấy tầm ảnh hưởng của Palmer. Anh đứng thứ sáu về tổng số bàn thắng và kiến tạo (16), sau Mohamed Salah (22) của Liverpool, Ollie Watkins của Aston Villa (21), Erling Haaland của Man City (21), Son Heung-Min của Tottenham (18) và Bukayo Saka của Arsenal ( 17).
Mười bàn thắng của Palmer chỉ đến từ 48 cú sút, con số thấp nhất trong top 6 đó. Son đã ghi 12 bàn sau 52 cú sút, nhưng Haaland (16 từ 67), Salah (14 từ 65), Watkins 11 từ 71) và Saka (10 từ 68) có tỷ suất cao hơn nhiều. Điều đó chủ yếu là do một nửa số bàn thắng của Palmer ở giải đấu đến từ chấm phạt đền. Một trong năm lập công ấy là vào lưới … Man City vào tháng 11, ghi bàn dưới áp lực tối đa ở những phút bù giờ ở đỉnh điểm của một trận đấu kinh điển nghẹt thở để giành được trận hòa 4-4 trước đội bóng cũ của anh.
Chỉ có Martin Odegaard của Arsenal và Bruno Fernandes của Man United là có nhiều pha chuyền bóng hơn Palmer mùa này. Palmer đã có 1.506 phút thi đấu, trong khi các đồng đội cũ ở Man City tại vị trí thi đấu tương tự là Jack Grealish (703), Phil Foden (1.863), Bernardo Silva (1.511) và Doku (975) – Mauricio Pochettino rõ ràng tin tưởng Palmer.
Tất nhiên, sự khác biệt lớn nhất là vị trí của 2 đội bóng. Man City đã chấp nhận sự ra đi của Palmer mà không ảnh hưởng đến tham vọng giành cú ăn ba liên tiếp trong khi Chelsea đang mòn mỏi ở vị trí thứ 10, kém đội đầu bảng 20 điểm mặc dù có cơ hội giành danh hiệu quốc nội lớn đầu tiên của mùa giải trước Liverpool ở trận chung kết cúp Liên đoàn vào cuối tháng này. Nhưng chính hoàn cảnh khác nhau ấy mới làm tăng thêm giá trị của Palmer, không ai biết nếu ở lại Etihad và được ra sân thì cầu thủ này còn làm được nhiều hơn không?
Nhưng ít nhất, Chelsea vẫn tin rằng chính sách thu hút những tài năng trẻ hàng đầu theo hợp đồng dài hạn sẽ giúp họ có được vị thế tốt để cạnh tranh trong nhiều năm tới. Palmer đang nổi lên như một ví dụ điển hình nhất cho quá trình đó. Palmer có thể là tương lai của Chelsea, điều mà anh không bao giờ chắc chắn nếu ở lại Man City.