Đêm cuối cùng Minh Thuận lưu lại cõi tạm, bạn bè và người thân tề tựu đông đủ. Trong tiếng hát vui vẻ của chính anh, họ bật khóc, có cả những người đã cứng rắn suốt một chuỗi ngày dài để lo cho Minh Thuận phút cuối.
Song, chính cái lúc xúc động ấy, sự tò mò của đám đông thật đáng sợ. Họ chen chúc, vòng trong, vòng ngoài để cố được vào bên trong. Số lượng người nhiều đến nỗi làm tắc cứng một đoạn đường dài, phải nhờ công an can thiệp.
Ở vòng ngoài là những người đến từ 6h tối. Họ bị lực lượng dân phòng ngăn không cho vào để bảo đảm trật tự. Có người đã xấp xỉ bảy mươi, cũng có đứa trẻ đang còn ẳm ngửa.
Thậm chí, có một người đàn ông và một người phụ nữ trẻ đã cùng nhau chở theo đứa con nhỏ đến bãi giữ xe của đám tang thật sớm.
Trong khi người chồng dựng xe ở một góc khuất, anh ngồi cùng cô con gái đang nghẹo đầu sang bên trái để ngủ thì người mẹ lại đứng nói chuyện với một cô gái ở bên đường.
Xót con, người chồng hét lớn: "Về cho con ngủ" nhưng phải vài lần, người vợ mới chịu lên xe và rời khỏi nơi tổ chức đám ma. Tất nhiên, trước khi đi, họ còn cự cãi rất to tiếng trước mặt nhiều người.
Vòng ngoài của đám đông hiếu kỳ.
Số còn lại đứng xa quá, không thấy gì, không nghe ai hát, nhiều người đâm ra bực bội, họ cãi nhau với lực lượng bảo vệ. Thấy tình hình căng thẳng, người bảo vệ xuống giọng: "Tôi có được gì đâu, tôi cũng làm công mà".
Nhưng người phụ nữ ấy không chịu, bà ta lại la lên: "Tôi tới đây xem ca sĩ chứ không xem đám ma, đám ma có gì mà xem".
Chẳng biết từ bao giờ con người lại trở nên lạnh lùng với nhau như thế? Nơi một người từ giã cõi đời lại bị biến thành chỗ giải trí, vui chơi.
Thử hết cách này, họ thử sang cách khác. Số là gần nhà nam ca sĩ Minh Thuận có một quán cháo vịt, những ngày anh mất, quán vẫn bán. Thế nên nhiều người cố lấy lý do: "Tôi đi ăn cháo vịt" để được vào bên trong.
Nhưng người đi ăn cháo vịt nhiều quá, ăn xong không mấy ai chịu về, thậm chí khi chủ hàng ra cùng bảo vệ thông báo: "Hết cháo rồi" có nhiều người vẫn khăng khăng: "Tôi đi ăn cháo vịt".
Vậy mới có chuyện một người đàn ông sống ở gần đó đã thốt lên: "Hôm nay, mật khẩu để được vào là "Tôi đi ăn cháo vịt" nha". Nhiều người cứ tưởng thật, đua nhau đọc mật khẩu này với người bảo vệ.
Và tin được không, để được vào viếng Minh Thuận, thoát khỏi vòng ngoài, những nghệ sĩ lại phải đi qua một sàn catwalk được tạo ra bởi đám đông hiếu kỳ.
Lẽ dĩ nhiên nếu không có sự ép buộc lẫn năn nỉ của người nhà và lực lượng dân phòng, chẳng ai chịu nghe lời như vậy. Họ cố gắng chen qua đám đông, lẻn ra sau hàng dài hoa cúng để cố gắng tiếp cận nghệ sĩ.
Thấy bảo vệ lơ là, họ lập tức chen lên trên.
Nhỏ nhẹ không nghe, dân phòng phải quát tháo.
Nghệ sĩ nào cũng phải tham gia trò chơi "Đuổi hình bắt chữ" dù không muốn.
Len vào, rồi trèo lên ghế được chụp được ảnh ca sĩ.
Rồi họ chỉ trỏ, nghệ sĩ nào vào cũng không thoát khỏi gameshow: "Đuổi hình bắt chữ" của đám đông. Mập à, chắc chán là Minh Béo, đẹp nha, là Thanh Thảo, đoán trật họ cười, đoán đúng họ càng cười tợn.
Lúc không có ai ra vào, họ nói chuyện với nhau. Đứng bên này, một người phụ nữ với sang bên kia: "Tôi bán xe phở, nay nghỉ bán luôn", người kia tiếp lời: "Tôi bán cơm".
Câu chuyện miên man bắt đầu một cách kỳ lạ như thế. Xen lẫn vào đó là tiếng la hét của lực lượng bảo vệ, tạo nên một đám đông lộn xộn, nhốn nháo.
Họ dường như quên mất mình đang đứng ở đám tang, nơi người quá cố và gia đình đáng ra phải nhận được sự thương xót, chia sẻ chứ không phải những la ó, trầm trồ.
Thế mà mấy ai hiểu được, họ hân hoan như đi hội và sung sướng vì chưa bao giờ được gặp nhiều người nổi tiếng ở cự li gần như vậy. Có khi đêm qua, lại có người mất ngủ. Chẳng biết nên khóc hay nên cười.
Bên kia con hẻm, tình hình chẳng khác là mấy, vẫn những cái chỉ trỏ, vẫn tiếng cười, vẫn những cái tên nổi tiếng được la lên khi nhác thấy dáng. Người nhà đã mệt vì nỗi đau quá lớn, nay lại càng mệt vì đám đông hiếu kỳ.
Nằm trong quan tài, chứng kiến hết tất cả, có lẽ Minh Thuận cũng chẳng giận ai. Tính anh xưa nay vốn hòa nhã như vậy. Và đám đông kia, họ chắc chắn cũng chẳng giận mình, nếu có thì chỉ trách bản thân không đến sớm, không nhanh chân hơn nữa.
Rồi cũng chẳng biết ai sẽ giận ai vì những điều đó và cũng chẳng biết từ bao giờ, con người đã trở nên vô cảm với nhau?