Khi chiếc điện thoại thông minh đã trở thành "vật bất ly thân" với nhiều người, việc la cà quán xá, cafe chém gió với bạn bè, đi ăn trưa hay thậm chí bu theo Gấu đi uống bia hơi sẽ thêm phần sinh động khi có wifi.
Đến những chốn ấy mà không có wifi thì smartphone hóa thành cục gạch chắc?
Thế nên, kiểu gì thì kiểu, khách vẫn phải hỏi mật khẩu wifi bằng được, dù nhiều lúc chả có việc gì gấp, chỉ cần lướt qua face xem tấm ảnh so deep mình mới post được bao nhiêu like, ai đang bình luận gì về mình hay ngó xem có đứa bạn nào sống ảo tung tin gì hấp dẫn không...
Để màn hỏi pass thêm phần thi vị, nhiều quán xá đã nghĩ ra đủ cách hay ho cho mật khẩu wifi nhà mình "chất nhất quả đất", và lắm lúc khách không chỉ "mắt tròn mắt dẹt" hay phá lên cười, mà còn có thể tức "sôi máu" nữa.
Bạn đã từng rơi vào trường hợp tương tự như dưới đây chưa?
Nhà tôi lắp internet cáp quang, nên việc chia sẻ mật khẩu wifi với hàng xóm cũng không gây thiệt hại gì lắm! Có hôm, bé sinh viên gần nhà sang, thỏ thẻ hỏi xin pass với lời hứa "Em sẽ không tiết lộ với ai".
Tôi thò đầu ra bảo: “Wifi không phải để dùng chùa”. Chả hiểu sao nó hậm hực ra về, trong khi tôi nói sự thật! Mấy tháng sau, tôi đổi pass. Gấu hỏi, tôi cũng nói thật: “Đừng tò mò làm gì”, thế là bị tát 2 phát oan ức. Tôi đã làm gì sai?
Nhà mất điện. Đang vội công việc nên mò ra quán café gần nhà dùng ké mạng. Mình ngọt ngào: “Em ơi, đọc giúp chị mật khẩu wifi với”. Nhân viên ngó ra, giọng tỉnh rụi: “Chờ tí rồi nói”.
Tức sôi máu, nhưng lỡ gọi nước rồi, hổng lẽ bỏ đó đi quán khác? Ngồi đợi 10 phút vẫn thấy im im. Hỏi lại, ẻm vẫn: “Chờ tí rồi nói”. Sắp quạu đến nơi, bảo em gõ luôn giúp mình, thấy ghi: chotiroinoi.
Trưa hôm ấy, tôi đang chat dở với khách hàng, tự tin vào quán ăn dưới cơ quan kiểu gì cũng có wifi xài. Hỏi mật khẩu, em nhân viên mặt lạnh te: “Bật 3G lên đi”, trong khi thấy rõ ràng mấy đứa xung quanh vào mạng ầm ầm.
Tôi gọi chủ quán ra hỏi, vẫn thản nhiên bắt mình “Bật 3G lên đi”. Sau khi tốn 73K tiền 3G, đến hết bữa trưa mình mới biết, pass wifi là: bat3glendi.