Tại tập đầu tiên của chương trình Ký ức tươi đẹp, MC Quyền Linh đã bật khóc khi nhớ lại quá khứ đau thương của mình.
Tôi sống ở Sài Gòn với một cái nồi đen, nứt, một cái mùng rách
Người ta sống ở Sài Gòn đô hội, với tất cả mọi thứ. Tôi sống ở Sài Gòn với một cái nồi đen, nứt, móp vào. Đó là toàn bộ gia sản của mẹ tôi để lại cho tôi.
Tôi sống cả với một cái mùng rách, không dám mở ra và hai bộ quần áo, không còn gì nữa. Cứ mỗi lần nhắc tới là tôi không thể nào quên được.
Với tôi, Sài Gòn lớn lắm, nhưng tài sản của tôi ở đó chẳng có gì cả, ngoài cái nồi đó. Lần thứ hai lên Sài Gòn, tôi mang theo một ít gạo, một chai mắm và một hũ chao.
Tôi nói với mẹ rằng: "Sống chết thế nào, tôi cũng phải bám lấy đất Sài Gòn, để có thể thay đổi, vì nghèo quá rồi". Tôi tiếp tục đón xe đò. Mẹ tôi còn đủ tiền cho tôi lên xe đò.
Tôi còn nhớ, tôi phải đi cái xe đốt than, nóng lắm. Anh phụ xe kêu tôi ngồi bên trong cho mát, tôi nói "không", tôi ngồi ngoài, chịu nóng cũng được, vì không có tiền, miễn tới Sài Gòn là được.
Cái xe dần xa gương mặt của mẹ tôi, con người tôi nóng như bốc cháy lên. Tôi cảm giác được những giọt nước mắt của mẹ tôi đang rơi xuống.
Lúc đó, tôi chỉ thấy một bên là giọt nước mắt của mẹ, một bên là Sài Gòn đô hội. Tôi vẫn quyết tâm phải lên, với hành trang 1 chai mắm, 1 hũ chao, 2 lít gao, 1 giỏ đệm, 1 cái mùng.
Tôi không biết ngủ ở đâu, vì không còn chỗ ở nữa, tôi đã ra trường nên không được ở trong ký túc nữa.
Mẹ tôi khi ấy có bảo: "Thôi về đi, ở dưới quê có sao ăn đó". Tôi nói với me: "Nếu thế thì cả nhà mình chết à".
Nhà tôi có đến 5 đứa em, ở trong một mái nhà gần như không có chỗ che nắng che mưa. Nó trống lắm, mỗi lần mưa là không biết hứng như thế nào, cũng chẳng có gì để hứng hết.
Tôi không ngủ được vì đói quá, mới hỏi anh bảo vệ xem có chỗ nào nấu cơm không
Chiếc xe đò đưa tôi xa dần nơi chôn rau cắt rốn, xa ngôi nhà của mình. Càng tiếp cận gần Sài Gòn, tôi càng có nhiều câu hỏi, làm gì đây, ngủ ở đâu, ăn gì đây, nấu ở đâu đây, củi ở đâu mà nấu?
Anh phụ xe lúc đó thương tôi, không lấy tiền xe. Tới nơi, anh ấy còn cho tôi thêm 2 củ khoai mỳ.
Xe dừng ở bến xe miền Tây, khu Chợ Lớn. Tôi lang thang giữa dòng người ở Chợ Lớn mà không biết đi về đâu hết.
Chợ Lớn cách trường Sân khấu tầm 8km. Tôi đi bộ từ đó tới trung tâm Sài Gòn, khu Cống Quỳnh vào lúc 3 giờ sáng. Tôi đi ngang qua trường Sân khấu, nhìn ngôi trường của mình, nhưng không vào được, bảo vệ đóng cửa.
Tôi ngồi trước cửa rạp Thăng Long đối diện trường tôi, rồi xin anh bảo vệ cho ngủ tại vỉa hè ở đó. Tôi không ngủ được vì đói quá, mới hỏi anh bảo vệ xem có chỗ nào nấu cơm không.
Anh bảo vệ nói rằng vẫn còn cơm, mời tôi ăn chung, thế là hai anh em lấy hũ chao ra ăn.
Nhắc đến những kỉ niệm này, tôi không thể nào kiềm lại được. Lúc đó, không có gì trước mắt tôi cả. Con đường nghệ thuật khi ấy vô cùng tối tăm. Tôi không nghĩ mình sẽ đi theo nghệ thuật.
Những người bán cá đi vào chợ đó, tôi đều khuân vác cho họ
Tôi đi lang thang ở khu chợ Cầu Muối rồi tìm một công việc đêm khuya. Có nhiều xe chở hàng từ Đà Lạt về. Tôi đến xin một chân khuân vác, họ không cho vì ai cũng có việc hết rồi.
Họ nói với tôi, hết việc rồi, đừng tới đây tìm nữa. Tôi mới bảo, tôi không cần trả tiền, chỉ xin cho tôi mấy cái củi cải bị rớt hay lá bắp cải bị lột đi để ăn là được.
Ba tháng trời tôi làm ở đó không có lương bổng gì hết. Tôi phải làm đủ mọi việc, khuân vác, lau xe, rửa xe.
Những người bán cá đi vào chợ đó, tôi đều khuân vác cho họ. Cả chợ Cầu Muối, ai cũng biết tôi hết.
Sau một thời gian kiếm sống bằng cách đó, tôi phát triển một nghề khác là đi buôn bán, kinh doanh, chứ không khuân vác nữa.
Tôi lục những củ cải xấu rớt xuống hoặc bị vất đi, đem gom lại, về ngồi ở góc kí túc xá Trần Hưng Đạo, gọt hết những phần thối đi. Tôi lọc lại những phần ngon nhất, trắng nhất, sạch nhất, làm một cái bao mủ rồi đem lại ra chợ Cầu Muối bán.
Tôi đi đóng quần chúng, đi các đoàn làm hậu đài, nấu cơm, khuân vác
Sau đó, tôi đi đóng quần chúng, đi các đoàn làm hậu đài, nấu cơm, khuân vác. Tôi xông pha vào tất cả mọi trận địa của nghệ thuật, không cần tiền bạc, chỉ có nhiệt huyết, sự nỗ lực, để chứng minh tôi có thể làm được.
Thậm chí, vào đó, ai sai cái gì tôi cũng làm. Đến một hôm, tôi được đóng vai quần chúng trong phim Phạm Công Cúc Hoa – bộ phim nổi tiếng của Lý Hùng.
Lúc đó, đạo diễn Lê Mộng Hoàng thấy tôi ở đó liền gọi: "Thằng kia, nhìn mày cũng được đấy, vào đây đóng hộ tao vai lính".
Tôi mừng quá liền vào đóng, đóng xong cũng được cho một ổ bánh mỳ. Đợt sau, đóng tới giữa phim, tôi lại được kêu đóng lần nữa và được cho thêm ổ bánh mỳ nữa.
Lần cuối cùng, tôi tự động nhảy vào đóng. Đạo diễn nhìn thấy mới đuổi tôi ra ngoài, không được đóng nữa.
Sau này xem lại, tôi chẳng thấy mình trong phim vì đông quá. Sau đó, tôi được lòng nhiều nghệ sĩ và được anh Lê Hoàng mời đóng phim. Đó là lần đầu tiên tôi có số phận trong một bộ phim.
Anh Lê Hoàng nói rằng, sẽ cho tôi một cái vai từ đầu tới cuối trong hẳn một bộ phim điện ảnh. Tôi mừng quá, cả tuần không ngủ được.
Mỗi lần đến quay cho anh ấy là tôi được make up, hóa trang, làm đã đời lắm. Tới lúc quay, người ta mới khoác cho tôi cái mạng che mặt, lộ mỗi hai con mắt. Hóa ra tôi đóng vai gián điệp, không được lộ mặt.
Hai tuần liền đóng như vậy, tôi mới bảo anh Lê Hoàng cho tôi được lộ mặt. Anh vừa đồng ý, tôi mừng quá, về nhà lại không ngủ được, đến hôm sau lại make up các kiểu, còn nhắn chị trang điểm làm thật đẹp cho tôi.
Tới lúc quay, tôi lại bị bắt đeo cái mạng đó vào. Tôi thắc mắc thì anh Lê Hoàng noi chút xíu nữa sẽ thấy.
Tôi nghe vậy lại đeo vào. Tới lúc quay, tôi rình đến đúng cảnh có người đánh mình, làm mình té thì tự mở mặt nạ ra, thấy cái mặt mình lộ thật. Nhưng đúng cảnh đó thì hết phim.
Đó là cái chạm ngõ điện ảnh đầu tiên của tôi.