Theo tuyên bố của IAI, máy bay không người lái Mini Harpy được phát triển để tấn công các phương tiện tác chiến của đối phương, ví dụ như đài radar hoặc các phương tiện tác chiến khác.
Thông tin ban đầu cho biết, drone có thể được sử dụng một phần sơn phủ công nghệ tàng hình để giảm khả năng phát hiện của radar và các loại cảm biến khác. Drone sử dụng động cơ điện nhằm giảm thiểu tối đa bức xạ hồng ngoại.
Drone Mini Harpy có thể được phóng từ máy bay trực thăng, phóng từ chiến hạm và các phương tiện mang - phóng cơ động mặt đất. UAV tự sát bay lượn trên không trung, chờ đợi sự xuất hiện của mục tiêu và tấn công.
Trong thời gian bay drone truyền video trực tuyến, quay được bằng camera về cho trắc thủ điều khiển.
Máy bay không người lái được phát triển từ các UAV đánh bom tự sát khác Harop & Harpy. Drone có khối lượng 45 kg, đầu đạn nặng 8 kg, thời gian bay liên tục trên không là 2 giờ, tầm bay 100km.
Văn phòng báo chí IAI đăng tải một video quảng cáo sản phẩm. Trong video ghi lại cảnh thử nghiệm drone kamikaze.
Trong các mục tiêu được mô phỏng, có một đối tượng là đài radar cơ động, tương tự như đài radar 96L6Е trên khung gầm xe đặc chủng МZКТ-7930, được biên chế trong hệ thống tên lửa S-300 và S-400. Những mục tiêu tiếp theo có thể thực hiện được, nhưng riêng mục tiêu radar S-300 thì hơi khiêm cưỡng.
Tổ hợp S-300, S-400 là hệ thống phòng không tầm xa, có ý nghĩa chiến dịch, chiến lược, do đó thường được bảo vệ bởi các hệ thống phòng không tầm gần và tác chiến điện tử rất mạnh, đó là các tổ hợp Buk-M2, Tor và đặc biệt là các hệ thống pháo và tên lửa tầm gần Pantsir-S1.
Hiệu quả tác chiến của các tổ hợp này, đặc biệt là Pantsir đã chứng minh tính hiệu quả trong hệ thống phòng không căn cứ không quân Khmeimim, khi hàng loạt máy bay không người lái tự chế mang bom tấn công vào ban đêm.
Mặc dù chưa có bất cứ trận đánh nào có sử dụng công khai S-300, nhưng rõ ràng hệ thống phòng không này khiến không quân Israel vô cùng lo lắng.
Quân đội Israel thử nghiệm nhiều lần tấn công bằng tên lửa hành trình vào các mục tiêu ở Damascus, với hy vọng S-300 khai hỏa để nắm được một phần các thông số kỹ chiến thuật, nhưng phòng không Syria vẫn im lặng, chờ đợi máy bay Israel xâm nhập không phận Syria.
Rõ ràng, công ty IAI sử dụng những quan ngại S-300 của không quân Israel như một lợi thế quảng cáo để kinh doanh sản phẩm. Việc tấn công một đài radar của hệ thống S-300 trên thực tế khó hơn nhiều.