Tôi và anh rể trước là bạn rất thân nhưng chúng tôi không hề có tình cảm trai gái. Ngày trước, anh hay về nhà tôi chơi, khi đó tôi cũng có người yêu rồi nên anh chỉ về với tư cách bạn bè vì thời còn đi học chúng tôi rất thân nhau. Anh và tôi học cùng đại hoc nhưng anh hơn tôi mấy tuổi, vì thế, anh coi tôi đúng như em gái thật sự.
Nhà tôi có chị gái chưa có người yêu vì thế khi mới đến chơi, anh cũng hay nói chuyện với chị. Hai người có vẻ hợp ý nhau mà từ đó tôi nảy sinh ý định mối lái. Dù sao anh cũng hơn tuổi chị tôi lại thân thiết với tôi, tôi cũng biết tính anh rồi nên mai mối cho chị mà làm anh rể mình là hợp tình hợp lý. Như thế chị cũng không phải mất thời gian tìm hiểu.
Ban đầu, chị không ưng anh ấy, nhưng dần dần, vì đi chơi nhiều cùng tôi và đám bạn, chị thấy thích anh từ khi nào không hay. Anh cũng thích chị vì thú thực, chị cũng có nét giống tính nết của tôi nên có lẽ cũng dễ hòa hợp với anh hơn. Chúng tôi thân nhau như thế, tất nhiên người trong nhà tôi anh cũng quý mến rồi.
Ngày chị và anh cưới, tôi vui lắm, từ nay tôi sẽ có anh là người một nhà. Nhưng một thời gian sau, tôi và người yêu chia tay. Khi ấy tôi buồn vô cùng, không biết tìm ai để tâm sự.
Tôi nhớ lại những ngày tháng cùng anh vui vẻ, anh hay cho tôi những lời khuyên chân thành mỗi khi tôi gặp chuyện gì khó khăn. Vậy là, chúng tôi đã hẹn hò nhau để tôi tâm sự với anh những chuyện đau khổ trong lòng. Anh vẫn như ngày nào, vẫn ân cần quan tâm tôi, coi tôi như em gái chứ không phải người em vợ. Anh lúc nào cũng tỏ ra chín chắn trước mặt tôi.
Thật bất ngờ khi anh thú nhận, anh đã từng thích tôi nhưng vì biết tôi có người yêu nên anh đã thích chị gái tôi, vì dù sao chị tôi cũng có nhiều nét giống tôi. Nhưng bây giờ thì mọi chuyện đã rồi, chúng tôi vẫn là bạn và giờ vẫn vậy, không có gì thay đổi.
Tôi muốn dựa đầu vào vai anh mà khóc như ngày nào, chỉ muốn coi anh như một người anh, sẵn sàng lắng nghe tất cả những gì tôi nói như ngày trước.
Và thật không ngờ, ngày ấy anh chở tôi về, chị lại bắt gặp. Chị biết chuyện của tôi lại càng không hài lòng khi đi chơi cùng anh. Chị hiểu, trước đây chúng tôi đã từng thân nhau nên chị càng lo lắng, không muốn cho anh gần gũi tôi. Dường như chị cũng biết anh có thích tôi thì phải, nhìn ánh mắt của chị giống như chị đã hiểu điều đó.
Chị gọi tôi ra ngoài nói chuyện, chị muốn tôi không được gọi anh đi đâu nữa, chấm dứt quan hệ giữa hai người vì không muốn điều đáng tiếc xảy ra. Chị còn nói đừng để chị nhìn thấy tình cảnh này thêm lần nào nữa.
Tôi buồn lắm, đúng là chị không sai nhưng chuyện đó có gì đâu khi tôi hoàn toàn chỉ muốn tìm về cảm giác xưa, muốn có người hiểu tâm tư của tôi, còn chị hiểu được gì. Chị có hiểu nỗi đau tôi phải trải qua không, sao chị lại khiến tôi buồn đến thế. Tôi mệt mỏi quá, phải làm sao đây?