Với Jesse Lingard, có hai người đàn ông vĩ đại nhất trong cuộc đời anh. Một là người ông ruột thịt - là chiếc "Máy sấy tóc" còn kinh khủng hơn cả Sir Alex. Và người còn lại đưa cho anh lời tiên tri của cuộc đời, dẫu cho anh chưa từng có được cái vinh dự được ra sân dưới sự dẫn dắt của ông...
Tôi sẽ kể cho các bạn nghe về một "Máy sấy tóc" chính hiệu.
Nghe này, tôi biết mọi người đã nói chán nói chê về liệu pháp "máy sấy tóc" mà Sir Alex đã dùng. Tôi đã nghe đủ mọi chuyện về điều đó rồi. Họ đều là những huyền thoại. Nhưng xét về sự hung bạo, nó chưa xi nhê gì so với ông của tôi đâu.
Nó thực sự là một đẳng cấp khác, các bạn ạ.
Đấy là ngày tôi có trận đấu ở học viện Manchester United. Tôi nghĩ là tôi khoảng 11 tuổi vào hồi đấy. Chúng tôi đá với Stoke. Bạn biết đấy, ở đây mưa suốt ngày, và đấy cũng là một ngày mưa. Chúng tôi hôm đấy chơi không được tốt lắm, có lẽ vì tâm trạng lũ nhóc bọn tôi cũng sụt sùi như thời tiết vậy. Và điều buồn cười là trên khán đài, phụ huynh của các cầu thủ nhí Stoke và Man United ngồi ngay cạnh nhau.
Một ông bố của cầu thủ Stoke hét lên điều gì đó hướng về trọng tài, và tôi có thể nghe được tiếng ông mình hét lên với ông bố kia: "Nào, ngồi xuống, ngồi xuống ngay, con trai".
Bạn phải biết rằng, ông tôi là một người rất thủ cựu. Ông không thực sự thích bóng đá. Ngày còn trẻ, ông là tuyển thủ rugby và cử tạ của đội tuyển Vương quốc Anh. Ông chả quan tâm gì đến bóng đá cho đến ngày tôi ra đời, và chơi đùa với quả bóng có hình con bọ rùa bé xíu của mình.
Chúng tôi vẫn còn giữ bức ảnh hồi tôi mới có 14 tháng tuổi, bên cạnh quả bóng kỷ niệm ấy. Tôi vẫn còn đóng bỉm. Đi chập chững. Nhưng tôi đã biết đá nó trúng cái thùng rác cạnh bộ sofa bằng da lộn màu nâu trong phòng khách ở nhà.
Luôn là ông và tôi. Ngày nào cũng thế. Ông và bà nuôi tôi lớn. Tôi thường xuyên nằm ngủ trên tấm thảm trải trên sàn phòng ngủ của ông bà.
Ông tôi không biết nhiều về bóng đá, nhưng ông nhận ra là tôi thích nó, và ông bắt đầu xắn tay áo lên. Năm tôi mới 4 tuổi, ông đã mua một lô băng hình về để nghiên cứu. Chẳng hiểu sao, nó toàn xuất xứ từ Nhật Bản. Bạn hình dung được không, một người đàn ông to lớn ngồi nhâm nhi tách trà mỗi sáng, xem những bài học bóng đá trên TV, và ghi chú lại.
Sau giờ mẫu giáo, ông lại đưa tôi ra công viên để dạy cho thằng cháu vài chiêu mới. Nhưng tôi còn quá nhỏ, thậm chí quả bóng còn cao đến đầu gối của tôi, nhìn tôi như nhảy qua quả bóng, hết bên phải rồi lại bên trái. Ngày ấy, tôi và ông ra công viên hàng ngày.
Ông cực kỳ hứng thú với điều ấy. Ông muốn tôi tiến bộ. Nhưng ở Warrington, rugby mới là môn thể thao được quan tâm, bởi thế ông chả biết làm sao để biết thằng cháu cưng đá giỏi đến thế nào. Bởi vậy ông đưa tôi đến thử sức ở học viện Man United khi tôi lên 7. Sau khi tôi hoàn thành phần thử sức, một HLV kéo ông sang một bên và hỏi: "Ông giấu thằng cháu tài năng ở đâu mà kỹ thế?".
Từ hôm ấy, khi tôi được gia nhập học viện, bóng đá trở thành giấc mơ chung của chúng tôi. Dù là ai đi nữa, cũng không thể đi một mình để đến với giấc mơ ấy. Bạn luôn cần có người ủng hộ phía sau. Và ông sau lưng tôi mỗi ngày.
Thôi, trở lại câu chuyện lúc nãy nào. Chúng tôi đá với Stoke trong mưa, và ông hét vào mặt bố của cầu thủ Stoke, thậm chí chỉ thẳng vào mặt. Sự căng thẳng được đẩy lên cao, và chúng tôi trong sân cũng chẳng thể giữ bình tĩnh được nữa. Tôi nhớ là chúng tôi thua trận đấu ấy, và khi bạn mặc trên mình chiếc áo Man United, đấy là chuyện lớn. Dẫu cho bạn mới có 11 tuổi.
Chuyện về chú quỷ đỏ tý hon của Man United - Jesse Lingard
Khi tiếng còi kết thúc trận đấu nổi lên, chúng tôi lê bước rời sân, hình dung ra những lời mắng mỏ của HLV trên đường về nhà.
Nhưng thậm chí chúng tôi còn chưa bò được vào đến phòng thay quần áo.
Ông tôi xăm xăm đi thẳng vào sân. Dáng vẻ của ông kiểu như: "Nào, tao đến đây, tao đến đây".
Chúng tôi sững người nhìn ông.
Ông đấm hai tay vào nhau, và hét lên: "Thật xấu hổ. Các cậu hôm nay thật đáng xấu hổ. Không thể tin nổi. Tự nhìn lại mình đi. Các cậu làm gia đình thất vọng. Các cậu làm bản thân mình thất vọng. Các cậu khiến chiếc huy hiệu trên ngực thất vọng. Các cậu không xứng đáng mặc chiếc áo này! CÁC CẬU KHÔNG XỨNG ĐÁNG MẶC CHIẾC ÁO NÀY!".
Hahahahahahahaha.
Yo!
Chúng tôi chẳng biết nên khóc hay cười nữa.
Tôi nhớ rằng ông bị phạt cấm đến sân 4 trận vì vụ đó, nhưng sau "sự cố" ngày hôm đấy, ông trở thành một huyền thoại. Ông trở thành một nhân vật ai cũng biết đến.
Không có ông, tôi không có được ngày hôm nay.
Hồi mới đến học viện, một lần tôi được gặp Sir Alex ở hành lang, và được chụp một bức ảnh với ông. Một bức ảnh hẳn hoi nhé. Ảnh Kodak. Trong tấm ảnh ấy, tôi đang mỉm cười. Chúng tôi vẫn giữ tấm ảnh ấy ở nhà. Ngày ấy, ông kéo tôi lại, chỉ vào tấm ảnh và bảo: "Ông ấy đây này. Ông ấy là Ông lớn. Ngày nào đó, con sẽ được chơi dưới quyền ông".
Ông lớn. Đấy là cách ông tôi gọi ông.
Vấn đề nằm ở chỗ là tôi quá nhỏ bé. Tôi không lớn lên được. Tôi thậm chí cố ăn đồ Macy's, nhưng tôi vẫn mảnh khảnh như thế. Ông tôi bảo: "Ra vườn với ông. Đến lúc con cần ít cơ bắp rồi đấy".
Ông đã lát nền cả khu vườn bằng xi măng, và ông dựng một căn lều nhỏ bằng gỗ, giống một phòng tập gym mini. Trông rất thô sơ. Không nhạc, không radio. Chỉ có một đống tạ sắt, thanh nâng tạ, ghế đẩy tạ.
Và, có một tấm bảng bằng sứ được đặt ngay trước cửa lều, trên đấy có hình một chú chim hồng hạc, cùng dòng chữ: "Chào mừng".
Tấm bảng ấy là của bà tôi. Còn mọi thứ khác đều do ông làm.
Tôi nhớ hồi ấy mình 9 tuổi. Tôi đến văn phòng của Tony Whelan và hỏi ông: "Dạ, thưa ông, liệu cháu có thể tập tạ được không? Ông cháu muốn cháu hỏi ạ".
Và Tony nhún vai, như kiểu: "Không, con trai ạ. Cậu không được làm thế".
Tôi hỏi lại: "Sao lại không ạ?"
Ông trả lời: "Bởi vì cậu mới có 9 tuổi thôi".
Tôi luôn biết rằng thể hình nhỏ bé là thử thách thực sự với mình. Thậm chí khi tôi lớn hơn, tôi vẫn phải bơi trong bộ quần áo thi đấu. Vẫn còn một bức ảnh của tôi ở Nike Cup, và anh trai tôi cứ cười mãi mỗi khi xem lại bức ảnh đấy.
Chúng tôi đá với AS Roma.
Tôi 15 tuổi, mà trông như cứ mới chỉ 10 tuổi ấy.
Những cầu thủ Italia cũng 15 tuổi, nhưng trông họ cứ như là 25 tuổi ấy.
Tôi nhớ mình bước vào sân, và nhìn thấy những đối thủ toàn cao lộc ngộc. Tôi nghĩ: "Bỏ mẹ rồi". Trông tôi chẳng khác gì cậu bé đóng vai linh vật, chạy vào sân chỉ để mua vui cho khán giả.
Điều đáng nói là chúng tôi thắng trận đấu ấy. Và chúng tôi còn thắng nhiều trận khác nữa. Tôi chơi tốt, nhưng vẫn chả lớn lên được. Khi tôi được 16 tuổi, tôi thấy các đồng đội của mình lần lượt được ký hợp đồng chuyên nghiệp, nhưng còn tôi thì không. Tôi thất vọng kinh khủng.
Tôi thực sự nghĩ rằng mình sẽ không thể có được ngày hôm nay nếu không có Sir Alex. Một hôm, ông hẹn gặp tôi và gia đình ở văn phòng của ông. Ông nói: "Cậu cần phải có chút thời gian, Jesse ạ. Tôi đặt niềm tin vào cậu. Nhưng cậu phải kiên nhẫn. Cậu chưa sẵn sàng để ra sân ở đội một, cậu phải chờ cho đến 22, 23 tuổi".
Tôi không thể nói cho các bạn hiểu rằng điều ấy lớn lao đến thế nào với tôi và gia đình đâu. Bạn nghĩ tôi thất vọng chứ? Không đâu. Khi một huyền thoại thực sự như Sir Alex nói rằng ông đặt niềm tin vào tôi, điều đó là tất cả.
Thực tế, ông ấy không cần phải chúng tôi, ông ấy không cần phải nói điều ấy với tôi. Nhưng như thế, ông ấy mới là Sir Alex, và có như thế thì Man United mới là Man United.
Tôi cũng không quên được một ngày khác, khi đó tôi vẫn ở học viện. Tôi đi bộ trên hành lang ở Carrington. Hôm đấy tâm trạng tôi rất buồn, nên tôi cứ thế đi lang thang dọc hành lang, bỗng nhiên có ai đấy bợp tai tôi từ sau gáy.
Đau
Thực sự đau
Tôi quay lại, buột mồm: "Đứa quái nào thế?"
Và Sir Alex đứng đấy, mỉm cười.
Ông từ tốn: "Tâm trạng không tốt hả, cậu nhóc?"
Ông biết rằng câu nói đó sẽ khiến tôi không cảm thấy có lỗi với ông. Câu nói đấy của ông khiến tôi nhẹ lòng đi rất nhiều.
Từ ngày ấy, tôi có thêm động lực để phấn đấu. Ông lớn. Nhất định tôi phải được chơi dưới sự dẫn dắt của ông một ngày nào đấy.
Tôi sẽ không bao giờ quên được cái ngày Sir Alex gọi tôi và Pogba lên đội một, ở trận sân khách đá với Newcastle. Chúng tôi mới 18, 19. Tôi nhớ như in mình đứng trong phòng thay quần áo và nhìn các huyền thoại sửa soạn quần áo, đi tất. Scholes. Rooney. Rio. Giggsy.
Tôi và Pogba ngồi trên băng ghế dự bị, và bạn biết đấy, chúng tôi thường đá cho đội dự bị, với khoảng 200 khán giả theo dõi. Ở đây là 50.000 người. Tôi nhớ mình nhìn chằm chằm vào vách kính trên khán đài, và run bắn người lên. Tôi nhìn sang, và Pogba cũng vậy. Chúa ơi, nếu như "Bố già" cho chúng tôi vào sân, chắc tôi tè ra quần mất.
Sự thật là tôi chưa sẵn sàng. Tôi biết ngay lúc đấy. Sir Alex đã tiên đoán được điều đấy từ nhiều năm về trước. Tôi không biết làm sao ông nhìn ra được điều đó, nhưng ông đã đúng. Tôi phải trải qua 3 năm tiếp theo để rèn giũa. Tôi được cho mượn đến Leicester, Birmingham, Brighton. Tôi nghĩ đấy là những trải nghiệm cần thiết.
Khi bạn đã vươn đến đỉnh cao, mọi người sẽ chỉ toàn nhìn thấy những hào quang lấp lánh, mà không thấy được mọi thứ mà bạn đã phải trải qua. Họ không thấy được những ngày tôi phải sống vạ vật ở khách sạn Marriot ở Leicester, ăn bữa tối được phục vụ phòng mang lên mỗi ngày, nhớ nhà, nghi ngờ bản thân, mơ hồ về những gì sẽ đến với mình.
Buồn cười là nhiều người đã chỉ trích tôi vì tôi luôn mỉm cười khi ra sân. Nhưng tôi không thể ngừng được. Tôi không thể này ngừng việc tận hưởng bóng đá. Tôi không bao giờ tắt được nụ cười trên môi mỗi khi bước vào sân, bởi tôi biết được mặc chiếc áo này ý nghĩa đến như thế nào. Tôi biết cuộc sống đã mỉm cười với mình thế nào, và với chiếc huy hiệu Man United trên ngực, tôi sẽ không lãng phí thời gian để tận hưởng nó, dù chỉ là một phút.
Bởi nó có thể đến theo cách khác. Dễ dàng. Khi cuối cùng tôi cũng có được trận ra mắt trong màu áo Man United trong trận đấu với Swansea năm 2014, nó là thành quả cho những nỗ lực không ngừng, cho những đau đớn mà tôi phải chịu, và cả những năm tháng xa nhà. Cả gia đình tôi có mặt trên khán đài sân Old Trafford. Lúc ấy tôi 22 tuổi, đúng như Sir Alex tiên đoán ngày nào.
Thế đấy. Rốt cuộc chúng tôi đã làm được.
Nhưng chỉ 20 phút ra sân, tôi dính phải chấn thương đầu gối.
Chỉ nghe rốp một cái, và tôi biết mình phải rời sân. Tôi nhớ như in dòng nước mắt của anh trai mình sau trận đấu. Bởi anh biết trận đấu này ý nghĩa với tôi đến thế nào. Đấy không chỉ là một chấn thương. Đó là thời gian. Đó là tất cả.
Tôi phải bó chân 6 tháng. Không thể tập luyện. Không thể đi bộ. Không thể làm gì hết. Chỉ nằm trên sofa và xem Man United đá trên "Match of the Day", buồn thối ruột.
Đấy là thời điểm cuộc đời tôi xuống đáy. Tôi thực sự thất vọng. Đấy là đáy thẳm, thực sự. Tôi chỉ còn biết vò đầu, và nản chí thực sự. Nhưng đấy cũng là lúc tôi có thời gian để nghĩ lại về cuộc đời mình, và tôi nhận ra rằng những thứ mình có được có thể vụt bay mất chỉ trong phút chốc, bạn hiểu ý tôi chứ? Thậm chí nếu bạn chăm chỉ, và cực kỳ tài năng, thì cũng chả có điều gì là đảm bảo cả.
Cuộc đời dìm tôi xuống đến đáy, để tôi nhận thức được giá trị thực sự mà tôi có mỗi khi được khoác lên mình màu áo đỏ Man United. Tất cả có thể tan biến chỉ trong một tích tắc.
Tôi mất 14 tháng, trước khi có cơ hội khoác lên mình chiếc áo Man United lần nữa.
Từ lúc ấy, tôi không thể tắt được nụ cười trên môi mình.
Nếu bạn không thích nó, thì xin lỗi. Tôi không thể thay đổi được điều đó.
Có rất nhiều con đường để dẫn tới thành công. Có rất nhiều thứ bạn không thể thấy được. Bạn biết với tôi, điều gì là điên rồ nhất không? Tôi từng phải ngồi trong phòng khách sạn Marriott năm 2012, gặm nhấm đồ ăn vặt trong phòng, và mong chờ được rời khỏi Leicester. Trong những căn phòng bên cạnh là Jamie Vardy và Harry Kane, cũng cùng tâm trạng ấy. Chúng tôi cố gắng để được chơi một trận ở giải hạng Nhất.
Sáu năm sau, chúng tôi cùng nhau ra sân đá trận bán kết World Cup, trong màu áo đội tuyển Anh.
Giải thích điều này thế nào bây giờ?
Bạn biết đấy, mùa Hè năm ngoái ở nước Nga là trải nghiệm vui vẻ nhất tôi từng có trong đời. Nghe có vẻ lạ, bởi áp lực ở VCK World Cup là rất lớn, nhưng thật sự là tôi đã cười suốt ngày. Với HLV Gareth Southgate, cùng đội ngũ trợ lý và các thành viên Ban huấn luyện, bầu không khí tích cực luôn hiện diện ở đội tuyển.
Chúng tôi được chuẩn bị siêu kỹ càng. Cứ nhìn vào việc thực hiện các tình huống cố định, hay penalty thì biết. Chúng tôi được rèn đến nơi đến chốn. Nhưng chúng tôi cũng được thể hiện bản thân, và được tự do. Chúng tôi là một gia đình, và cứ hở ra là lại trêu chọc, làm trò với nhau.
Như Danny Welbeck, chúng tôi vẫn gọi là Welbz... Tôi không thể giải thích được. Anh ấy thậm chí chẳng cần phải nói lời nào cả. Anh ấy chỉ cần đứng ngẩn ra, làm bộ mặt ngớ ngẩn là "ăn tiền" rồi, chúng tôi lập tức cười nghiêng ngả.
Tôi sẽ nhớ từng trận đấu ở kỳ World Cup ấy. Nhưng điều khiến tôi nhớ nhất lại là chuyến tàu lượn ở nước Nga. Tôi suýt tè ra quần mỗi lần nghĩ lại về nó.
Nơi đóng quân của đội tuyển Anh biệt lập, bởi thế Ban huấn luyện sắp xếp một số ngày đi chơi để giúp chúng tôi cảm thấy thoải mái. Hôm ấy, chúng tôi đến công viên Tàu lượn Nga, cả đội cùng đi. Cả ngày hôm đấy, chúng tôi chơi đùa như trẻ con, trêu chọc nhau thoải mái. Rồi đến lúc chơi tàu lượn, trông nó thực sự đáng sợ. Và ở đó, trước khi tàu xuất phát, người ta kéo một hồi còi to, đúng không nhỉ?
Nó nghe như tiếng còi ở các nhà máy lớn. Nó để cảnh báo cho người chơi rằng tàu xuất phát đây này.
Chúng tôi lần lượt trèo vào ghế, ở đấy có những khung kim loại, tự động hạ xuống và khóa dính chúng tôi vào ghế.
Nhưng chẳng hiểu sao, riêng ghế của Welbz thì khung bảo hiểm ấy không chịu hạ xuống.
Anh ấy ngồi ngay đằng trước tôi, và lúc đó Welbz bắt đầu đùa: "Haha, cái bảo hiểm của tôi không chịu hạ xuống này. Nhân viên đâu rồi?".
Nhưng bài giây trôi qua, tất cả mọi người đã được khóa cứng vào ghế, anh ấy bắt đầu có tý hoảng sợ: "Gọi nhân viên hộ tôi cái!".
Bỗng bất ngờ, từ đâu đó, tiếng còi hú lên.
BBBLLLLRRRRRNNNNNNT!!
Và Welbz gào lên đầy hoảng sợ: "Yoooooooooooooo! YOOOOOOOOOOO! YOOOOOOOOOOOOOOOO!!!!!!!!!!!!!!"
Anh ấy bật dậy, và nhảy khỏi đoàn tàu.
Tôi đoán là hồi còi đấy để báo hiệu cái gì khác, bởi chẳng có gì xảy ra cả. Cả đoàn tàu vẫn đứng nguyên tại chỗ, còn Welbz thì chạy vòng quanh, hoảng loạn, gào lên. Nhân viên của công viên chỉ đứng yên nhìn chung tôi, như thể: "Có cái quái gì mà thằng kia lại kêu gào thống thiết thế nhỉ?".
À, chúng tôi chỉ vừa mới suýt tè ra quần thôi.
Mặt của anh ấy - Welbz. Anh ấy nghĩ là mình tiêu đời rồi. Thật không thể tin nổi. Tôi sẽ nhớ mãi câu chuyện này.
Tôi không nghĩ là tôi có thể hạnh phúc đến như thế khi được chơi bóng, từ khi tôi chỉ là một đứa trẻ. Phần hay nhất với chúng tôi là khi xem được video ghi lại niềm vui sướng mà chúng tôi đem lại cho những người dân Anh ở nhà. Thật vui vẻ khi được xem người ta hát vang điệp khúc Đem World Cup Trở Lại Nước Anh. Bởi vì chúng tôi biết nó xuất phát từ một trò đùa. Nhưng sau đó nó trở thành câu chuyện thực sự nghiêm túc. Người dân Anh có lúc đã tin rằng chúng tôi có thể làm được điều đó.
Tôi tin vào điều đó 100%. Thực sự, ngay lúc này đây, tôi nghĩ rằng chúng tôi đáng lý có thể làm tốt hơn. Tôi vẫn cảm thấy thất vọng với trận bán kết trước Croatia. Bạn biết đấy, không chỉ toàn niềm vui ở đó. Chúng tôi đã suy sụp. Nhưng khi mọi chuyện rồi cũng đi qua, tôi nghĩ rằng điều chúng tôi làm được mùa Hè năm ngoái, không chỉ là kết quả.
Bóng đá là đoạt cúp. Luôn là như thế. Nhưng tôi hi vọng những gì chúng tôi làm sẽ thay đổi quan niệm của người dân Anh chút ít. Tôi hy vọng rằng chúng tôi đã cho mọi người thấy chúng tôi có thể chơi bóng với sự say mê, quyết tâm, với nụ cười trên môi, và vẫn có thể chiến thắng.
Nhìn vào đội bóng này đi, chúng tôi có rất nhiều cầu còn rất trẻ. Có nhiều cầu thủ phải đối mặt với sự hồ nghi. Rất nhiều cầu thủ đã phải đi một "quãng đường" rất dài để đến được đây.
Tôi nghĩ chúng tôi đã chứng minh cho mọi người thấy rằng mình xứng đáng khoác lên người chiếc áo này.
Tiếc là ông tôi không thể cùng tôi sang Nga. Nhưng ông theo dõi tôi từng phút từ quê nhà, còn bà tôi thì sưu tầm mọi bài báo viết về tôi. Sau khi tôi ghi bàn vào lưới Panama, báo Anh có một bài viết chúc mừng tôi, với câu chuyện về người ông đã giúp tôi có được ngày hôm nay.
Ông vẫn giữ quyển sổ lưu các bài báo ấy trong phòng khách. Một hôm tôi ghé qua để uống trà với ông, ông lôi nó ra. Ông lật từng trang, nhớ lại từng khoảnh khắc nhỏ của kỳ World Cup ấy, và sau đấy nói với tôi: "Nhìn này... người ta viết đây này, ông của Jesse - ông Ken, một cựu lực sỹ của Đoàn thể thao Vương quốc Anh..."
Sau đó ông bắt đầu cười, chỉ tay ra cái lều ngoài vườn.
"Cựu lực sỹ hử? Cựu cái gì mà cựu... Vớ vẩn".