Trở về sau một chuyến đi ngắn, chúng tôi gặp cảnh sát tại sân bay. Lúc đó, tôi thấy cả thế giới của tôi dường như sụp đổ ngay trước mắt. Cảnh sát nói với tôi rằng: "Con trai của ông bà, Dylan, đã tự tử."
Thật khó để tôi có thể nhớ chính xác những gì xảy ra tiếp theo đó. Hai nhân viên cảnh sát trẻ đã đưa chúng tôi về nhà và sau đó họ gọi lại để lấy thêm thông tin. Rồi họ để chúng tôi ở lại một mình.
Không có bất kì ai nói cho chúng tôi biết chúng tôi phải làm gì tiếp theo. Cũng không có đề nghị hỗ trợ nào từ phía cảnh sát hay các chuyên gia y tế.
Vài ngày tiếp theo, thậm chí cả vài tuần sau đó, chúng tôi phải làm tất cả mọi việc trong sự hỗn loạn cảm xúc: viếng thăm nhà xác, lo hậu sự, chuẩn bị tang lễ.
Tất cả chúng tôi đều sốc khi cố gắng hiểu ý nghĩa của tất cả những chuyện đang xảy ra. Ba tuần sau, chị dâu của tôi, Vanessa cũng tự kết liễu đời mình.
Đã hơn hai năm trôi qua kể từ khi chúng tôi mất Dylan và Vanessa, tôi vẫn thức dậy mỗi ngày để tự hỏi làm thế nào mà điều này lại có thể xảy ra.
Có thể mọi thứ đã khác? Làm thế nào chúng ta có thể ngăn chặn điều tương tự xảy đến với những gia đình khác?
Dylan tự tử vào năm 18 tuổi. Ít người biết rằng Dylan phải đối mặt với hội chứng mặc cảm ngoại hình, lo lắng xã hội và trầm cảm trong nhiều năm.
Là một gia đình, chúng tôi thẳng thắn chia sẻ những vấn đề của mình và không bao giờ kể chuyện trong nhà cho người ngoài.
Chúng tôi đã cố gắng tôn trọng mong muốn của con trai mình bằng cách không nói với ai rằng Dylan đang phải vật lộn với sức khỏe tinh thần như thế nào.
Bằng cách giữ bí mật, chúng tôi đã "hợp pháp hóa" cảm giác xấu hổ của Dylan. Liệu chúng ta có thể làm điều tương tự nếu Dylan bị tiểu đường, ung thư hay bệnh tim không?
Bệnh của Dylan đã len lỏi từ từ qua tuổi thiếu niên đến tuổi trưởng thành. Dylan chưa bao giờ biết về khái niệm sức khỏe tâm thần và Dylan không có biết phải miêu tả cảm giác của mình bằng từ ngữ thích hợp.
Dylan không hiểu từ khi nào suy nghĩ và cảm xúc của mình lại trở nên tiêu cực, hoặc con trai tôi cũng không biết khi nào và làm thế nào để yêu cầu sự giúp đỡ.
Dylan chưa bao giờ nghe về hội chứng lo lắng xã hội hoặc mặc cảm ngoại hình. Và khi con trai tôi yêu cầu sự giúp đỡ cũng chính là lúc bệnh tình của con đã trở nên quá nặng.
Đáng kinh ngạc, mặc dù 50% các vấn đề sức khỏe tâm thần bắt đầu trước tuổi 14 (và 75% ở tuổi 24), căn bệnh tâm lý này không được nhắc đến một cách cởi mở trong trường học và càng không phải là một phần trong tiêu chuẩn của chương trình giảng dạy.
Nếu đúng như vậy, thì có lẽ Dylan sẽ hiểu rõ hơn những gì đang xảy ra. Dylan có thể đã nói chuyện cởi mở hơn với bạn bè.
Con trai tôi có thể đã yêu cầu sự giúp đỡ trước khi đưa ra quyết định tự giải thoát. Tôi chắc chắn rằng Dylan sẽ cảm thấy bớt cô đơn hơn. Có lẽ nó có thể cứu mạng con!
Tự tử là nguyên nhân chết người lớn thứ hai trong độ tuổi 15-29. Chúng ta cần bắt đầu nói chuyện và giảng dạy về sức khỏe tâm thần ở trường như một phần của việc phòng chống tự tử.
Chúng ta cần tích cực hỗ trợ các gia đình bị tàn phá do có thành viên tự tử. Và hơn hết, tự tử là có thể phòng ngừa được!