Chủ quán cho người vô gia cư thức ăn mỗi ngày và vị khách lạ xuất hiện sau 5 năm

Ngân Hà |

Câu chuyện mà chủ quán ăn kể lại sau đây sẽ khiến nhiều người tò mò về cái kết sau đó. Liệu người vô gia cư ấy là ai, lí do mà chủ quán mỗi ngày đều đặn dành cho ông ta một phần ăn là gì?

Chủ quán dành phần ăn cho người vô gia cư và cuộc gặp gỡ bất ngờ sau 5 năm

"Tôi mở một quán ăn ở quê nhà, chuyên phục vụ thực khách vào buổi trưa và tối

Tuy nhiên, do ở đây dân cư còn thưa thớt, điều kiện sống khó khăn, tôi lại không có điều kiện quảng cáo tên tuổi quán để thực khách vùng khác biết đến, nên mặc dù thức ăn của quán luôn tươi ngon, giá cả phải chăng nhưng vẫn ít khách lui tới.

Tiệm ăn khai trương được hai năm, tình hình buôn bán ế ẩm, chỉ đủ đắp đổi qua ngày và tôi phải chật vật lắm mới duy trì để quán không bị đóng cửa. 

Bỗng một ngày xuất hiện trước cửa một kẻ lang thang, và sau này ngày nào ông cũng tới quán tôi. Nhiều chủ cửa hàng lớn xung quanh phàn nàn rằng ông bẩn thỉu, sợ ảnh hưởng đến công việc kinh doanh đang khấm khá của họ nên không cho ông tới gần.

Còn tôi, sau mỗi buổi bán hàng, tiệm của tôi luôn còn thức ăn, tôi thường để lại cho gia đình và dành một phần cho người vô gia cư kia.

Ban ngày ông lặng lẽ qua lại trong khu phố chúng tôi, còn ban đêm ông ngủ ở đâu tôi cũng không biết rõ. Nhưng mỗi ngày, cứ đến giờ ăn là ông lại xuất hiện ở quán tôi chờ lấy đồ ăn. Nếu một ngày ông không đến, tôi lại thấy có một chút cảm giác dường như thiếu vắng cái gì đó.

Cứ như vậy, 5 năm trôi qua, bỗng một ngày ông không đến nữa, từ đó về sau tôi không còn nhìn thấy sự xuất hiện của ông. Tôi nghĩ, ông đã đến một khu phố khác. 

Chủ quán cho người vô gia cư thức ăn mỗi ngày và vị khách lạ xuất hiện sau 5 năm - Ảnh 1.

Trong suốt 5 năm, mỗi ngày chủ quán đều dành phần ăn cho người vô gia cư và cuộc gặp gỡ bất ngờ sau đó (Ảnh minh họa)

Bỗng một hôm, khi vừa mở cửa để chuẩn bị bán hàng, tôi thấy một chiếc xe đậu ở bên ngoài, là chiếc xe đời mới, lúc đó tôi không quan tâm và chỉ nghĩ rằng có vị khách nào đó đến ăn và đậu xe ở gần trước cửa nhà tôi thôi.

Nhưng thật bất ngờ, tôi thấy hai người từ trên xe bước xuống và đi về phía tôi. Tôi chưa từng gặp họ, cũng không biết họ là ai, nên có chút sợ hãi vì không biết hai người đàn ông này định làm gì?

Đúng lúc này, người đàn ông trẻ tuổi tiến đến trước mặt của tôi và hỏi: "Xin hỏi, anh có phải là anh Hải không?" Tôi vừa nói xong từ: "Đúng rồi." 

Thế là chàng trai trẻ vội quỳ ngay trước mặt tôi. Tôi hốt hoảng quá vội đỡ anh đứng lên. Hóa ra, người đàn ông trẻ kia là con trai của người lang thang thường đến ăn ở quán của tôi trước kia.

5 năm trước, vì bệnh tật nên cha anh đã bỏ nhà ra đi không thấy tin tức. Cả nhà đã rất đau lòng, đã tìm ông suốt nhiều năm qua nhưng không tìm thấy, họ còn tưởng ông đã bất hạnh qua đời. 

Bỗng nhiên một ngày, cha của anh trở về nhà. Anh đã vội vàng đưa ông đến bệnh viện điều trị, bệnh tình dần tốt lên, sau khi tỉnh táo lại, ông muốn đến cảm tạ vị ân nhân đã giúp đỡ. Cha của anh ta nói rằng người ân nhân đó chính là tôi.

Đi theo sau chàng trai trẻ này là một người đàn ông trung tuổi. Tôi đã vô cùng ngạc nhiên, không thể nhận ra được người đàn ông trung tuổi này lại là kẻ lang thang trước kia, hai người khác nhau một trời một vực.

Sau cùng chàng trai trẻ nói, họ muốn dành một số tiền lớn để cảm tạ ơn tôi. Đồng thời, chàng trai trẻ ấy đang là một ông chủ lớn, có rất nhiều mối quan hệ nên có thể giới thiệu nhiều thực khách biết đến quán tôi. 

Nghe đến đây, tôi vội từ chối vì cảm thấy mình không là được gì nhiều mà lại nhận sự đền đáp lớn như vậy. Hai cha con kẻ lang thang trước kia cứ đứng mặt tôi và nói, nếu tôi không nhận thì họ không bao giờ rời đi. 

5 năm qua, người vô gia cư trước đây ngày nào cũng đến quán, nên cha con họ biết tình hình kinh doanh của tôi đang gặp khó khăn. 

Từ đó trở đi, hai cha con họ còn trở thành khách hàng thường xuyên đến đây thưởng thức món ăn do chính tay tôi nấu.

Người con trai nói, nếu không phải năm đó, tôi cho cha của cậu ăn cơm mỗi ngày thì ông hẳn đã chết đói đầu đường rồi. Thức ăn tại tiệm này, chúng tôi cả đời không thể quên được".

Những người thiện lương sẽ đắc được phúc báo.

Câu chuyện mà người chủ quán ăn kể lại đã khiến tất cả những ai đọc được đều không khỏi cảm phục và trân trọng.

Mặc dù bản thân vẫn từng ngày đối diện với khó khăn chồng chất khi công việc kinh doanh ế ẩm, đứng trước nguy cơ có thể phải dẹp tiệm bất kì lúc nào.

Tuy nhiên, người chủ quán tốt bụng vẫn dành tình thương và sự chia sẻ với người còn khó khăn hơn mình. Ông ý thức được rằng, dẫu bản thân phải gồng gánh công việc kinh doanh nhiều gian nan, nhưng ông vẫn may mắn hơn người vô gia cư đang phải chạy ăn từng bữa kia.

Do đó, ông luôn kiên trì chào đón, dành ra một phần thức ăn mỗi ngày trong suốt 5 năm ròng rã cho người vô gia cư với ngoại hình nhếch nhác, bẩn thỉu mà nhiều chủ cửa hàng phát đạt khác xua đuổi.

Và phép màu đã đến với người tốt sau một thời gian dài. Câu chuyện cổ tích có thật là minh chứng cho một điều, dẫu người ta làm việc thiện không mong đền đáp, nhưng đến một thời điểm nhất định, người tốt sẽ nhận được phúc báo. 

Chỉ có điều, có thể phúc báo đến muộn nên người ta không nhận ra mà thôi.

Chủ quán cho người vô gia cư thức ăn mỗi ngày và vị khách lạ xuất hiện sau 5 năm - Ảnh 2.

"Nếu con cháu phát đạt, không cần lưu tiền cũng phát đạt. Nếu con cháu không thể phát đạt, lưu tiền chỉ làm bại hoại. Chi bằng, lưu lại phúc đức cho con cháu" (Ảnh minh họa)

Người ta vẫn thường nói: "Tích tài vật không bằng tích phúc báo". Bởi lẽ, không có phúc báo thì làm gì cũng không nên.

Ngược lại, nếu có phúc báo, dù đi tới đâu, làm ngành nghề gì đều có thể kiếm được tiền. Giống như người chủ tiệm lương thiện kia, dẫu công việc kinh doanh đang gặp khó khăn, nhưng ông đã nhận được sự giúp đỡ quý giá từ người vô gia cư mình từng cưu mang.

Chủ quán cho người vô gia cư thức ăn mỗi ngày và vị khách lạ xuất hiện sau 5 năm - Ảnh 3.

Tuy nhiên, nếu chỉ có trí tuệ mà không có phúc báo thì việc làm ăn cũng khó mà thành công được. Do vậy, ở hiền, sống tốt, biết hi sinh vì người khác là điều cốt lõi trong mối quan hệ giữa người với người trong cuộc sống này mà chúng ta cần hướng đến.

Người xưa có câu: "Nếu con cháu phát đạt, không cần lưu tiền cũng phát đạt. Nếu con cháu không thể phát đạt, lưu tiền chỉ làm bại hoại. Chi bằng, lưu lại phúc đức cho con cháu". Đây chính là một kinh nghiệm, một đạo lý mà người xưa muốn truyền tải để khuyên bảo người đời sau.

Đường dây nóng: 0943 113 999

Soha
Báo lỗi cho Soha

*Vui lòng nhập đủ thông tin email hoặc số điện thoại