Kỳ 1 - Chiến trường K : Ma quái, rợn tóc gáy lần đầu chạm mặt lính Khmer Đỏ
--------
Kỳ 4 - Chiến trường K: Tiếng hú "tử thần" rợn người của DKB Khmer Đỏ - Lệnh phản công trên toàn mặt trận
Rừng Nhum
Bây giờ đã là những ngày cuối tháng 11 năm 1977. Tiểu đoàn 6 trung đoàn 2 chúng tôi hành quân theo con đường bò dọc biên giới, rời bỏ địa bàn xã Long Khánh về địa bàn xã Long Phước, huyện Châu Thành tỉnh Tây Ninh.
Dọc đường đi qua các chốt biên phòng, thấy anh em mình hiu quạnh lẻ loi quá. Một đồn nhỏ bé nhưng phải án ngữ một địa bàn tương đối rộng, lại bị bọn Khmer Đỏ quấy phá, tập kích liên tục.
Thấy chúng tôi hành quân ngang qua, anh em rất mừng, như được tiếp thêm sức mạnh và thấy đỡ cô đơn lẻ loi hơn.
Tác giả Phạm An Định - Nguyên Đại đội phó C11, D6, E2, Sư đoàn 9, Quân đoàn 4 tham gia Chiến tranh Biên giới Tây Nam
Có những đồn anh em hy sinh không còn một ai. Đến thời điểm này, cuộc chiến ở biên giới Tây Nam vẫn là cuộc chiến tranh không tuyên bố. Đảng ta và đảng địch vẫn đang là đồng chí anh em.
Rừng Nhum đây rồi. Trước khi đến đây, chúng tôi đã được nghe phổ biến: đây là địa bàn đứng chân của một bộ phận thuộc Trung ương Cục Miền Nam.
Sau khi giải phóng, các cơ quan quân, dân chính đã về hết đồng bằng, để lại những hầm hào, địa đạo, nhà cửa hoang hoá. Bọn Khmer Đỏ từ bên kia kéo sang, lợi dụng những địa hình sẵn có làm bàn đạp để đánh sâu vào nội địa của ta.
Phải tác chiến trong một địa bàn như vậy, chúng tôi rất sợ. Cứ sợ bị lạc nên khi vận động cũng như khi phòng ngự, đội hình không bao giờ dám giãn cách rộng, người nọ phải nhìn thấy người kia mới thấy yên tâm.
Chính vì vậy dễ bị sát thương nhiều vì pháo, cối. Đêm nghe tiếng hú của DKB mà bọn Khmer Đỏ từ bên kia biên giới bắn sang rợn cả người, y như tiếng hú của tử thần. Bọn Khmer Đỏ bu bám xung quanh, tập kích liên tục vào đội hình, gây cho ta nhiều tổn thất.
Có lần gặp tốp lính Khmer Đỏ mặc đồ Tô Châu, tưởng đơn vị bạn, chúng tôi ào ra xin thuốc lá. Khi biết nhận lầm, cả hai bên quay lưng bỏ chạy.
Chính thế trận như mạng nhện đã tạo ra những trận tao ngộ chiến cả hai bên đều thiệt hại. Biên chế các đại đội vợi đi gần 1/3 vì thương vong mà vẫn không được bổ sung. Trung đội nào nhiều chỉ còn khoảng 15 tay súng.
Bây giờ đã sang mùa khô, nhưng nước trong rừng vẫn còn lõng bõng, đôi giày không bao giờ khô. Không mắc được võng, không đào được hầm, cứ lựa gốc cây, ụ mối làm điểm tựa. Địch ở hướng nào lại quay sang hướng đối diện.
Đêm nằm khoanh tròn lên ụ mối hoặc nằm thõng hai chân xuống nước, ru mình vào giấc ngủ chập chờn. Ban ngày ánh nắng cũng khó rọi xuống những tán lá dày nên nhìn đâu cũng mờ mờ, ảo ảo.
Trong rừng rất nhiều những cây trông giống cây mây, người dân gọi là cây nhum nên có tên là rừng Nhum. Nhum gai nhọn hoắt, dễ đâm thủng da, rách áo. Chúng tôi ăn toàn gạo sấy và uống nước lã.
Gạo sấy đổ nước lạnh vô, ăn nhạt hoét nhưng vẫn cố nuốt. Nước thì dùng ca múc lên uống, đôi khi lẫn cả côn trùng. Có một cái may mắn là điều kiện sống khó khăn như vậy mà không ai bệnh tật, ốm đau gì cả, chỉ trừ bị thương. Có lẽ là do sức trẻ cũng mau thích nghi với môi trường sống.
Trận chiến khốc liệt
Hồi chiều, tiểu đoàn 6 vừa trải qua một trận đánh khốc liệt. Trong một cánh rừng u u minh minh, cây cối rậm rạp, dây leo chằng chịt, ta và địch đan xen như kiểu xôi đậu. Không còn hướng chính hướng phụ, cứ chỗ nào có tiếng súng, tiếng động, tiếng la là chĩa súng vào.
Khoảng tầm 2h, khi trinh sát phát hiện có khoảng gần trăm thằng lính Khmer Đỏ rồng rắn kéo nhau từ biên giới sang, thì địch đã cách hầm của ban chỉ huy tiểu đoàn cỡ 50 m.
Ùng ... phập ! Phát hiện chiếc máy PRC25 đặt trên thành công sự, thằng Khmer Đỏ nã luôn một trái B40. May phúc đạn lép không nổ. Cả tiểu đoàn bộ nhốn nháo, túa ra các gốc cây ụ mối, mạnh ai nấy bắn.
Địch gần quá, đã phải sử dụng đến lựu đạn để cận chiến. Sau phút bị động ban đầu, bộ phận tiểu đoàn bộ cũng đã tổ chức đánh trả và gọi các đại đội chi viện. Súng nổ loạn xạ, tiếng xung phong, tiếng "chô... chô" náo loạn cả khu rừng. Tôi dẫn tiểu đội dàn hàng ngang, lợi dụng gốc cây ụ mối, thận trọng vận động.
Cóc ...oành! Một trái M79 bay sát cạnh tai, chỉ nghe xèo một tiếng rất nhẹ. Cũng may không trúng. Cóc ... oành! Lại trái nữa, cũng không trúng. Thằng Én mặt tái xanh tái xám. Khổ nỗi nó là lính mới, bây giờ mới đánh trận đầu.
Tôi gọi nó: Én, theo sát vào anh, cẩn thận không lạc. Bỗng thấy một cái đầu đội mũ lưỡi trai nhô lên sau ụ mối, cái mặt đen sì. Tôi lia một loạt AK, một tiếng rống ò ò… Có lẽ nó dính rồi .
Địch đông quá! Nhìn đâu cũng thấy những bóng áo Tô Châu thấp thoáng. Không nghĩ gì nhiều, tôi hô anh em bắn xối xả, không cần tiết kiệm đạn, miễn là uy hiếp đối phương. Các đại đội bạn cũng đã áp sát vị trí tiểu đoàn bộ.
Mọi loại hỏa lực cá nhân thi nhau phát hoả. Đạn nhọn nổ toang toác trên đầu, B40, B41 ùng oàng liên hồi. Các loại cối không lấy được phần tử để bắn vì ta và địch gần như trộn lẫn vào nhau.
Chịu không nổi áp lực, bọn Khmer Đỏ tháo chạy. Truy kích khoảng 300m ra đến bìa rừng. Bên kia đã là đất Campuchia. Nhìn thấy bóng bọn Khmer Đỏ thấp thoáng phía trước, các loại hỏa lực của ta phát huy hết công năng.
Những cái bóng chấp chới rồi đổ sập xuống, nhìn mới hào hứng làm sao. Đại đội tôi hướng chính diện, Đại đội 13 vụ hồi cánh phải. Không một thằng nào chạy thoát. Thoáng thấy sau ụ mối có bóng người, tôi kéo thằng Én vượt lên gườm sẵn AK.
Bỗng nghe "bùm", một tiếng nổ kho khốc vang lên. Thằng Khmer Đỏ giật nụ xòe miếng thuốc nổ trong túi áo ngực tự sát. Nó đã bị thương không chạy được.
Hú vía, nó mà có trái US thì tôi với thằng Én toi đời. Sau khi quay lại vị trí xuất phát, tôi lượm được khẩu M79 cạnh cái xác đội mũ lưỡi trai. Chắc là thằng này hồi nãy bắn mình.
Đêm đó tôi gác ca giữa. Rắn! Trời ơi! Dưới ánh trăng suông lọt qua tán lá rừng nhợt nhạt, một con rắn màu trắng đục to cỡ cổ tay, lừ lừ trườn lại gần chỗ thằng Én đang cuộn tròn nằm trên ụ mối.
Bọn Khmer Đỏ đang đì đòm bắn xung quanh, dò tìm vị trí đóng quân của ta và tìm xác đồng bọn. Kêu Én dậy, lỡ nó hoảng hồn giật mình ré lên thì chết, bắn thì lộ đội hình.
Tôi bèn dùng báng khẩu AK giọng thình thịch xuống đất gần chỗ nó nằm, hy vọng con rắn thấy động bỏ đi. Hú vía! Nó bỏ đi thật. Sau khi tĩnh trí lại, tôi nghĩ: làm gì có rắn trắng.
Nhớ hồi học sinh vật, cô giáo có giảng về biến dị và di truyền, chắc đây là con trăn, nhiễm xắc thể bị đột biến nên sinh ra bạch tạng màu trắng, vì nó bò cũng chậm chạp chứ không nhanh như rắn.
Những ngày gian truân vất vả nơi rừng thiêng nước độc rồi cũng chấm dứt. Chúng tôi được lệnh phản công trên toàn mặt trận. Một trận chiến mới lại bắt đầu. Lính mà, đâu có giặc là ta cứ đi.