Giữa dòng chảy vội vã hối hả của xã hội hiện đại thì đâu đó vẫn có những câu chuyện cảm động khiến ta tin vào tình người và sự tương trợ lẫn nhau trong hoàn cảnh khó khăn. Một câu chuyện diễn ra ở sân bay Tân Sơn Nhất đã được kể lại như thế này:
"Bạn sẽ xử trí ra sao nếu gặp một hành khách khuyết tật, không có giấy tờ tuỳ thân, khuôn mặt khắc khổ, nài nỉ: "Cha em bị tai biến, em cần về Hải Dương gấp".
Bạn sẽ làm gì khi vé bay 900.000đ nhưng vị khách chỉ có 350.00đ vẫn gắng gượng: "Đợi em đi xe ôm về Quận 7 vay bạn thêm tiền, rồi quay lại mua vé".
Sân bay Tân Sơn Nhất buổi chiều cuối cùng của tháng 5 vắng vẻ, đủ khiến vị khách ấy càng trở nên đặc biệt.
"Em đi xe đò vào TP. HCM cách đây 3 năm, bán vé số dạo để gởi tiền về quê. Cha em bị tai biến, hôm nay ra sân bay mua vé về quê gấp, nhưng bị từ chối vì em không có giấy tờ hợp lệ.
Em là người khuyết tật, không có đôi bàn tay, nên không làm chứng minh nhân dân được. Anh chị thương giúp em với".
Tôi chụp lại Giấy chứng nhận khuyết tật do UBND xã cấp của vị khách để thử trình bày với bên an ninh sân bay.
Câu chuyện được chia sẻ rộng khắp mạng xã hội.
Biết là rất khó, nhưng chỉ có một tia hi vọng thì vẫn phải thử. "Được, em". Câu trả lời đồng ý ngắn gọn nhưng ấm áp của an ninh sân bay khiến tôi mừng vui vô cùng.
Vị khách khó nhọc vét từng tờ tiền lẻ trong túi, vừa tròn 350.000đ. Anh dúi vào tay tôi, nói tôi chờ anh đi vay tiền rồi quay lại. Các đồng nghiệp và tôi kéo anh lại. "Anh đi là không kịp chuyến bay đâu. Để tụi em tính".
Tôi nhét lại vào túi anh 350.000đ - những đồng tiền lẻ có lẽ đầy nắng gắt và mồ hôi chốn Sài thành. Mấy người chúng tôi, mỗi anh em một ít, gom đủ vé bay cho anh, còn dư một xíu cũng nhét thêm vào túi anh làm lộ phí về quê từ sân bay Nội Bài.
Sau khi thanh toán tiền vé máy bay, tôi đưa anh sang quầy làm thủ tục. Gọi điện báo cáo sếp, chị nói để chị gặp và biếu anh thêm chút lộ phí nữa. Nhận vé rồi hướng dẫn anh lên phòng chờ, anh tần ngần một lúc rồi xin tên chúng tôi, bịn rịn nói lời cảm ơn.
Sân bay Tân Sơn Nhất chiều nay vẫn chưa hết vắng vẻ, nhưng không cô quạnh..."
Đây là câu chuyện được đăng tải và được lan tỏa rộng khắp mạng xã hội. Người con trai tàn tật không có chứng minh thư, không đủ tiền về quê được giúp đỡ nhiệt tình từ nhân viên sân bay cũng như các vị khách khác.
Nhiều dân mạng đã vô cùng xúc động khi đọc bài viết. Họ đồng cảm với anh thanh niên đồng thời cảm kích trước hành động đùm bọc, cảm thông của những người tại sân bay.
"Đọc mà ấm lòng, giữa những xô bồ của cuộc sống, rất cần tấm lòng như vậy để đùm bọc, yêu thương nhau", một dân mạng bình luận.
"Đây mới là những thông tin cần lan tỏa. Tình người bao giờ cũng là thứ gắn kết thế giới hơn", dân mạng khác viết.