Vợ chồng tôi kết hôn đến nay đã được 6 năm. Chúng tôi đều xuất thân từ tỉnh lẻ lên Hà Nội sống và làm việc. Bố anh mất sớm, ở nhà chỉ còn mỗi mẹ già nên sau khi kết hôn vợ chồng tôi quyết định chuyển về quê sống để tiện chăm sóc mẹ.
Lúc đó tôi nghĩ sẽ cố gắng chăm lo cho gia đình nhỏ của mình thật tốt, vợ chồng cùng đi làm, cùng chăm con, chăm sóc mẹ chồng già. Nhưng đến khi kinh tế đè nặng lên vai, tôi mới biết mọi việc không thể như ý muốn.
Chồng tôi làm nhân viên kinh doanh cho một công ty tư nhân, lương bấp bênh chỉ khoảng 6 triệu một tháng. Mẹ chồng tôi già rồi nên ốm đau liên miên, nay thuốc này mai thuốc nọ, thỉnh thoảng lại phải đi viện khám. Ban đầu gia đình tôi vẫn sống rất vui vẻ, vì lương hàng tháng của tôi cao chồng, nhưng đến khi tôi sinh con đầu thì khoản chi bắt đầu tăng lên, trong khi lương hàng tháng của hai vợ chồng tôi vẫn thế. Chính vì vậy tôi phải lao vào kiếm tiền đủ để trả phí sinh hoạt, tiền sữa cho con và tiền thuốc thang của mẹ chồng...
Là người giữ tiền trong gia đình, tôi rất tằn tiện chi tiêu. Cả ngày tôi bận bịu với công việc, không có thời gian để làm đẹp cho bản thân. Còn chồng tôi ngày ngày anh vẫn thong thả, bảnh bao, sơ mi trắng với quần vải lên công ty làm và nhận mức lương 6 triệu. Đi làm về mọi việc trong nhà đều đến tay khiến tôi càng thêm khó chịu. Chồng tôi, anh không chủ động làm một việc gì, tôi phải nhắc đến vài ba lần anh mới chịu làm còn không thì anh mặc kệ. Mẹ chồng tôi già yếu nên cũng không giúp được nhiều.
Căng thẳng, ức chế khiến tôi ngày càng trở nên khó tính. Lúc nào tôi cũng có cảm giác bực tức khó chịu trong người. Lên cơ quan, tôi không thể cãi nhau với sếp và đồng nghiệp được, thế nên về nhà tôi mắng mỏ hết chồng đến con, thậm chí nhiều khi còn mắng cả mẹ chồng vì bà làm ngã cháu.
Tôi trút giận lên những người gần gũi với mình nhất, khiến cho con cái sợ mẹ, chồng thì suốt ngày lắc đầu thở dài, ngao ngán không buồn nói chuyện. Mẹ chồng mới là người đáng thương nhất, bà là người bề trên của tôi nhưng mỗi lần thấy tôi nổi nóng, bà luôn nhẹ giọng bảo: "Con đừng nóng giận nữa, bình tĩnh rồi mọi chuyện sẽ giải quyết được thôi", hoặc "Con ơi, thấy cháu ngã mẹ cũng xót lắm, lần sau mẹ sẽ cẩn thận hơn".
Cách đây hơn một tháng, mẹ chồng tôi bệnh nặng. Vợ chồng tôi bàn nhau sẽ rút tiền tiết kiệm để chữa bệnh cho mẹ. Thế nhưng mẹ chồng tôi biết liền cản lại. Mẹ bảo chúng tôi giữ tiền đó lại mà lo cho tương lai sau này, còn bệnh của mẹ có cố chữa cũng không sống thêm được bao lâu. Thấy mẹ đau vợ chồng tôi thương mẹ lắm, nhưng dù có thuyết phục thế nào thì mẹ cũng nhất quyết không chịu đi.
Cho tới sáng nay, sức khỏe của mẹ chồng tôi yếu đi nhiều, biết sẽ không qua khỏi nên mẹ quay sang nói với vợ chồng tôi: "Hôm nay mẹ quyết định giao toàn bộ tài sản mà mình có được cho các con gồm: 8 chỉ vàng và 400 triệu là số tiền mẹ đã bán đất từ khi các con chưa kết hôn. Bao năm nay vợ chồng con đã chăm sóc mẹ và gánh vác gia đình này, đây xem như là món quà mẹ cảm ơn 2 đứa".
Nghe đến đây, tôi đau đớn hai dòng nước mắt cứ chảy dài. Nghĩ lại mọi chuyện, tôi thấy mình thật đáng trách. Mẹ chồng từ trước đến nay vẫn luôn dành tình yêu thương cho tôi, vậy mà nhiều lúc, tôi lại tôi đối xử không tốt với mẹ. Bây giờ mẹ gần đất xa trời rồi, tôi biết phải chuộc lại lỗi lầm với mẹ như thế nào đây?