Ngày xưa, trước khi loài người xuất hiện, đức hạnh và những thói xấu sống lơ lửng xung quanh nhau và cuộc sống đối với chúng vô cùng chán nản.
Một ngày nọ, Đức Hạnh và Thói Xấu tập trung lại và bàn về một trò chơi nào đó. Thông Minh đề xuất: "Chúng ta cùng chơi trò trốn tìm nào!".
Tất cả đều đồng ý và vui vẻ bắt đầu trò chơi. Lý Trí la lớn: "Này các bạn, tôi xung phong làm người tìm, các bạn trốn đi nhé!".
Lý Trí đứng tựa vào một gốc cổ thụ và bắt đầu đếm: "Một, hai, ba…"
Đức Hạnh và Thói Xấu cuống cuồng đi tìm chỗ để nấp. Dịu Dàng nấp sau mặt trăng. Phản Bội nấp sau những vườn bắp cải.
Yêu Mến cuộn tròn giữa những đám mây. Nồng Nàn trốn ngay giữa trung tâm của trái đất. Nói Dối giấu mình phía sau của tảng đá nằm bên dưới của một hồ lớn.
Tham Lam trốn trong một bao tải… Và Lý Trí đã đếm đến bảy mươi… tám mươi… chín mươi.
Lúc này, tất cả đều tìm được một chỗ ẩn nấp cho mình, ngoại trừ Tình Yêu. Tình Yêu không thể tìm cho mình một chỗ để trốn. Và đó cũng lý giải vì sao thật khó khăn để che giấu Tình Yêu trong trái tim mình.
Khi Lý Trí đếm tới một trăm, Tình Yêu nhảy đại vào một bụi hoa hồng gần đó và bị những gai nhọn đâm. Tình Yêu cố nén đau mà không lên tiếng nhưng lại được tận hưởng hương thơm quyến rũ của từng đóa hồng…
Lý Trí bắt đầu tìm kiếm. Lười Biếng được tìm thấy đầu tiên bởi vì Lười Biếng không có đủ năng lượng để tìm cho mình một chỗ nấp tốt.
Sau đó lần lượt Dịu Dàng, Nói Dối, Nồng Nàn, Yêu Mến… cũng được tìm thấy, chỉ trừ Tình Yêu.
Ghen ghét với Tình Yêu, Ghen Tỵ đã thì thầm vào tai của Lý Trí: "Tôi biết bụi hoa hồng đang ẩn giấu bạn Tình Yêu đấy".
Lý Trí bước đến gần và tìm kiếm. Lý Trí đã xới tung cả bụi hoa mà chẳng thấy bạn mình đâu bèn sử dụng một cành cây để tìm kiếm và dừng lại khi trái tim của Lý Trí bị những gai hoa hồng làm cho rỉ máu.
Tình Yêu xuất hiện với hai tay ôm mặt và hai dòng máu chảy ra từ đôi mắt. Trong lúc tìm kiếm, Lý Trí đã làm hỏng đôi mắt của Tình Yêu.
Lý Trí khóc thét lên: "Tôi phải làm gì đây? Tôi phải làm gì đây? Tôi đã làm cho bạn mù. Làm cách nào khiến cho bạn thấy đường trở lại bây giờ? "
Tình Yêu nói: "Bạn chẳng có cách nào làm cho tôi thấy đường lại. Bây giờ nếu bạn muốn giúp tôi, hãy làm người dẫn đường cho tôi". Và đó là lý do vì sao Tình Yêu là mù quáng và luôn đồng hành với Lý Trí.
Yêu theo bản năng không thể lâu bền
Khi ta yêu một ai đó dựa trên bản năng xúc cảm của mình, ta dường như bỏ qua một phần vô cùng quan trọng của loài người, ấy chính là suy nghĩ của tâm trí.
Suy nghĩ của tâm trí cho ta đánh giá xem người này phù hợp với mình hay không, mình cần thay đổi đồng điệu ra sao với lối sống của họ, và khi ta suy nghĩ, nghĩa rằng ta có quan sát và học hỏi từ người yêu của mình. Từ đó, tình yêu mới có thể lâu bền, dài lâu.
Khi yêu, con người thường phóng chiếu cho người yêu lắm cái hoàn hảo, dù bằng chứng cho sự hoàn hảo ấy thật sự ít.
Tình yêu thì mù quáng, lúc này, lý trí cần xuất hiện để dẫn đường. Khi yêu nhiều, trái tim ta in hằn những "vết xước". Vì thế nên, tình yêu ở lứa tuổi trưởng thành có lý trí mạnh hơn tình yêu thời thanh xuân là ở chỗ đó.
Tình yêu ở độ tuổi 30 là khi ta yêu và ta chọn bạn đời cho hành trình dài phía trước.
Còn ở tuổi đôi mươi, ta yêu đôi khi để trải nghiệm hay thỏa mãn cảm giác bản năng trong con người mình. Thế nên, không nhiều mối tình thời thanh xuân kéo dài lâu đến lúc ta trưởng thành.
Tình yêu nghiêng về lý trí nhưng không có nghĩa là tình yêu phải đặt vào một khuôn mẫu lý tưởng nhất định.
Bill Gates từng chia sẻ: "Chọn bạn đời còn quan trọng hơn chọn nghề". Nhưng ý của ông cũng hàm nghĩa tình cảm ấy phải xảy đến một cách tự nhiên, không ràng buộc, và hai người cùng theo đuổi một giá trị chung.
Khi bạn và người bạn yêu cùng một đam mê, một sứ mệnh trong đời, sự đồng điệu của cả hai dường như mạnh mẽ và không thể tách rời.
Cũng giống như cựu Tổng thống Mỹ Obama và vợ - Michelle Obama, họ đồng điệu với nhau và sống hạnh phúc với nhau vì cùng gầy dựng một giá trị, cùng cố gắng và nỗ lực thực hiện.
Lúc này, người bạn đời hay người bạn yêu cũng là một người bạn, là tri âm, tri kỷ đặc biệt trong đời.