Kỳ trước, bạn đọc đã khám phá bí mật "cơn ác mộng" lúc nửa đêm của cô gái một mình ở nhà, đối mặt với kẻ sát nhân hàng loạt đáng sợ (đọc tại đây).
Ở kỳ này, trong series truyện Cryptic kinh dị xen lẫn trinh thám hóc búa, bí ẩn đáng sợ nào đáng chờ đợi chúng ta giải mã?
Tình tiết sự việc:
The Hills ẩn trong tranh tối tranh sáng của vùng đất hoang vắng. Ảnh mang tính minh họa: Arcanum.urban exploration.
Chúng tôi đến khách sạn The Hills vừa kịp làm thủ tục check-in thì trời đã nhá nhem tối. Khác hẳn với sự nhộn nhịp của thành phố cách đây vài giờ đồng hồ, không gian tĩnh mịch đến cô liêu của thị trấn về đêm dễ khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo mặc dù tiết trời đang ở cuối Xuân.
Đây là lần đầu tiên tôi và anh Miller có chuyến công tác đến thị trấn miền Tây nước Mỹ này. Công việc kỹ sư khai thác mỏ khiến chúng tôi công tác không ít lần trong một năm.
Khác với anh bạn đồng nghiệp chọn quán pub trong vùng để thưởng thức vài ly rượu mạnh, tôi quyết định ở lại phòng khách sạn, tắm táp và thư giãn sau một ngày dài khảo sát vùng đất tiềm năng trước khi công ty mẹ của chúng tôi triển khai kế hoạch dài hạn.
Thị trấn lúc nửa đêm trở nên tĩnh mịch lạ thường. Nguồn minh họa: Los Angeles Times.
23:35' giờ đêm...
Anh bạn của tôi vẫn chưa về. Điện thoại đổ chuông nhưng không có người cầm máy. Tôi có chút lo lắng, định bụng sẽ gọi cho Miller lần nữa.
Chuông reo. Miller báo không về vì còn bận trò chuyện với những người địa phương anh mới quen.
Tôi ngán ngẩm ậm ừ cho xong việc. Điểm yếu duy nhất ở người cộng sự thông minh mà tôi thấy rất ăn ý khi làm việc cùng anh là, một khi đã uống rượu, Miller không thể ngừng nói và ngừng uống. Và việc anh bận trò chuyện kia chỉ là cái cớ!
Vừa quẳng điện thoại xuống, chỉ kịp liếc đồng hồ trong phòng khách sạn điểm sang 23 giờ 45 phút, tôi uể oải lên giường nằm ngủ. Trong ý nghĩ miên man về chuyến đi trở về vào ngày mai, tôi thiếp đi lúc nào không hay.
Bỗng, tôi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa kỳ lạ... Nguồn minh họa: How To Be Aware.
Bỗng, tôi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa. Miller không thể về giờ này được. Tôi chau mày cất tiếng hỏi:
- "Phục vụ phòng ư?"
Đáp lại tôi là sự im lặng khó hiểu. Có lẽ vì mới chợp mắt được 15 phút nên đầu óc tôi không được tỉnh táo chăng?
Tôi nhanh chóng tìm được giấc ngủ sau ngày dài khảo sát. Bỏ quên cả tiếng gõ cửa lúc nửa đêm!
- "Cốc... cốc. Cốc... cốc"
Knock... Knock... Ảnh minh họa: Labottegadelmistero.
Âm thanh khô khốc, dồn dập của bàn tay người gõ lên cánh cửa trong đêm tĩnh mịch khiến tôi choàng tỉnh giấc một lần nữa. Đồng hồ chỉ 00:05'.
"Chuyện gì đang xảy ra thế này?" Tôi bực tức nhủ thầm. Tay nhấc điện thoại gọi cho nhân viên khách sạn. Đường dây báo bận.
Căn phòng ngập tràn tiếng gõ cửa. Nguồn minh họa: Traeumen.org
Vốn nhát gan từ nhỏ, sẽ không có chuyện tôi ra khỏi giường để mở cánh cửa có người ở ngoài gõ kia để xem thực hư thế nào rồi.
Tôi tự thỏa hiệp với bản thân, sẽ chờ cho tới sáng để làm sáng tỏ thực hư chuyện khách sạn này là thế nào. Tại sao lại làm phiền giấc ngủ của tôi lúc nửa đêm như vậy!
Điều đáng nói là, cùng thức với tôi là tiếng "cốc... cốc" gõ lên cánh cửa đều đều như vậy.
Sẽ không có chuyện tôi ra khỏi giường để mở cánh cửa có người ở ngoài gõ kia để xem thực hư thế nào rồi. Nguồn: Curiosidadesddtodo.blogspot.com
Tiếng anh bạn mở cửa phòng khiến tôi bật dậy canh chừng. Trời sáng. Và tôi đã thiếp ngủ lúc nào không hay. Tôi nhanh chóng đem câu chuyện kỳ lạ lúc nửa đêm hôm qua kể cho anh.
- "Hóa ra mọi chuyện có thật ư?" - Miller sợ hãi nhìn tôi đáp lại.
Anh kể lại rằng, cuộc trò chuyện với những người địa phương đêm qua trong hơi men là có thật. Họ kể rằng, The Hills trước đây do đại gia đình nọ xây dựng. Cả nhà họ đã chết cháy thương tâm trong một vụ hỏa hoạn. Tuy nhiên, năm đó, cảnh sát chỉ tìm thấy xác của 9 người. Người còn lại vì không thấy xác chết cháy hoặc tung tích nào để lại, cảnh sát kết luận là mất tích.
Cho đến nay, sau 15 năm kể từ vụ hỏa hoạn, câu chuyện về gia đình nọ chìm dần theo năm tháng. Nhiều người địa phương nghĩ, có thể, người còn lại đã chết.
- "Thật may là tớ đã khóa trái cửa đêm qua." - Tôi nói.
Miller quay sang nhìn tôi đầy sợ hãi, tựa hồ anh vừa nhìn thấy điều gì đó khủng khiếp lắm.
Tại sao Miller lại có biểu hiện kinh hãi khi nghe nhân vật "Tôi" nói như vậy? Bạn có đoán được bí ẩn nào bao trùm câu chuyện này không?
Lý do đến từ vụ hỏa hoạn cách đây 30 năm. Nguồn minh họa: Times-journal.com.
Đây là lý do:
Đoạn còn lại của câu chuyện liên quan đến sự mất tích bí ẩn của thành viên cuối cùng trong vụ hỏa hoạn cách đây 15 năm.
Cậu con trai được cho là mất tích ấy vẫn sống ẩn dật trong căn phòng ngầm ở khách sạn suốt 15 năm qua. Cậu ta là người bị câm và mắc bệnh tâm thần. Có lẽ, việc cha mẹ cậu ta nhốt con trai dưới hầm cách ly để không gây ảnh hưởng đến hoạt động kinh doanh khách sạn của gia đình, nên cậu ta đã thoát trong vụ hỏa hoạn.
Tiếng gõ cửa "cốc... cốc" vang lên trong đêm chính là cách cậu "giao tiếp" với những con người ở phòng khách sạn phía trên căn hầm ngầm cậu ta ở.
Và, tiếng "cốc... cốc" ban đêm không đến từ cánh cửa lớn phòng khách sạn mà chính là tiếng gõ lên trần nhà của cậu ta - Tức là ở gầm giường của nhân vật "Tôi" và Miller.
Tham khảo nhiều nguồn